Thần Y Trọng Sinh

Chương 397:




- Dùng Đế Ngọc đổi linh thú sao?  
Phú thiếu dùng Hà Thủ Ô 300 năm đổi lấy Đế Ngọc không nói nữa.  
Hà Thủ Ô 300 năm chỉ là đồ ăn trước mặt linh thú, căn bản không có biện pháp so sánh với linh thú.  
Trừ phi là linh dược hơn 500 năm, mới có khả năng so sánh với linh thú.  
- Tiêu thiếu, anh đang nói đùa sao, không nói đến chuyện Đế Ngọc có thể đổi lấy linh thú hay không, trong hội giao dịch nhỏ lấy đâu ra linh thú?  
Một phú thiếu cười mỉa nói.  
Linh thú trăm năm cho dù ở hội giao dịch lớn ngày mai, chưa hẳn có thể nhìn thấy, huống chi là giao dịch nhỏ.  
- Chuyện này thì chưa chắc, theo tôi được biết, trên người vị Phạm công tử này có một linh hồ trăm năm.  
Hoàng Thiếu Tuấn hơi nhếch miệng, nhìn Mạc Phàm chằm chú cười nói.  
- Cái gì?  
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn theo tầm mắt Hoàng Thiếu Tuấn, mắt nhìn về phía Mạc Phàm.  
- Cậu ta là ai thế?  
- Hẳn là tham gia lần đầu tiên, tôi chưa gặp bao giờ.  
- Hoa Hạ không có gia tộc họ Phạm nổi tiếng mà?  
Tất cả mọi người lắc đầu, trên cơ bản mỗi người bọn họ đều từng tham gia hội giao dịch nhỏ hai lần trở lên, tương đối quen biết nhau.  
- Nhìn bộ dạng như là người mới?  
Có người cười không có ý tốt.  
- Còn là đứa bé!  
Hai mắt Tôn thiếu yếu ớt sáng lên, trên mặt hiện lên kinh ngạc vui mừng.  
Từ lúc 12 tuổi anh ta đã bắt đầu sa vào tửu sắc, bởi vì tửu sắc quá độ, thân thể càng ngày càng kém.  
Hiện giờ anh ta ngay cả thuốc đều không có tác dụng, nhìn thấy mấy cô bé xinh đẹp chỉ có thể mắt nghiện và tay nghiện.  
Vì thế anh ta tìm rất nhiều danh y, gần đây có lão đông y nói với anh ta, phải có máu linh thú trăm năm mới khiến thân thể anh ta khôi phục, anh ta liền tới hội giao dịch thử thời vận.  
Ai biết thật sự có linh thú trăm năm, còn ở trong hội giao dịch nhỏ.  
- Tiểu tử, trên người cậu có linh hồ trăm năm sao? Nhanh lấy ra cho chúng tôi nhìn xem.  
Một đám người nhìn Mạc Phàm chăm chú, trong mắt có chờ mong, đợi hắn lấy linh hồ trăm năm ra.  
Sắc mặt Mộc Phong Nhạc trầm xuống, cuối cùng chuyện anh ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.  
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, cười khẽ.  
- Là của tôi, vì sao phải cho các người xem?  
Hắn vừa nói xong, bầu không khí trong khoang thuyền âm u, sắc mặt không ít người trầm xuống.  
- Một người mới, đúng là ngông cuồng?  
Có người nói thầm.  
Trên đài cao, Hoàng Thiếu Tuấn nhíu mày, rất nhanh khôi phục như thường, lộ ra tươi cười giả nhân giả nghĩa.  
- Phạm công tử, cậu mang linh hồ tới hội giao dịch Hoàng gia chúng tôi, chẳng lẽ không phải vì giao dịch?  
- Mang tới thì phải giao dịch, hội giao dịch không có quy củ này đúng không?  
Mạc Phàm hỏi.  
- Đúng là không có quy củ này, nhưng có một số quy củ bất thành văn, không biết Phạm công tử muốn nghe hay không?  
Hoàng Thiếu Tuấn cũng không tức giận, nói.  
- Quy củ gì?  
Mạc Phàm đầy hứng thú hỏi.  
- Một khi lấy ra đồ quý trọng, vẫn nên giao dịch tốt hơn, người mới nên nghe theo tiền bối mới tốt, thân là người tham gia hội giao dịch nhỏ sáu lần, tôi khuyên Phạm công tử nên giao dịch linh hồ tốt hơn, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì, có khả năng Hoàng gia chúng tôi lực bất tòng tâm.  
Hoàng Thiếu Tuấn làm bộ như là người tốt, nhắc nhở.  
Hoàng Thiếu Tuấn vừa nói như vậy, không ít người cười, sắc mặt rất kỳ lạ.  
Một khi có người cầm thứ gì không xứng đôi với thân phận, thực lực, kết cục ở hội giao dịch nhỏ không khá hơn chút nào.  
Vận khí tốt, giá đổi rất thấp, nể mặt đồ của đối phương sẽ không làm gì người đó.  
Vận khí không tốt, cái gì cũng không chiếm được, cả người cả của không còn.  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, mỉm cười.  
Hắn tu tiên 500 năm, kiếp trước còn trả giá bằng sinh mệnh, sao không biết những đạo lý này.  
Trái lại đám người này còn không biết, người nào mới là kẻ săn thú thật sự, người nào là con mồi.  
- Ý của anh là không giao dịch không được?  
Mạc Phàm cười hỏi.  
- Tốt nhất Phạm công tử nên giao dịch tốt hơn, nếu cậu đồng ý giao dịch linh hồ trăm năm với tôi, tôi có thể cho cậu 10 khối Đế Ngọc.  
Hoàng Thiếu Tuấn hào phóng nói.  
10 khối Đế Ngọc, vẻ mặt không ít người khiếp sợ.  
Hà Thủ Ô 300 năm của phú thiếu vừa rồi còn không đổi được một khối Đế Ngọc, vậy mà Hoàng Thiếu Tuấn dùng 10 khối Đế Ngọc đổi một linh hồ.  
Nhưng nghĩ đến giá trị của linh hồ trăm năm, không ít người cười không nói gì.  
- 10 khối Đế Ngọc?  
Mạc Phàm nhíu mày.Hoàng thiếu này coi hắn là đứa bé ngốc sao, Đế Ngọc vô cùng hiếm lạ trong mắt những người này, nhưng hắn từng thấy vô số kỳ trân dị bảo rồi, đây chỉ là địa bảo bình thường mà thôi.  
Một giọt máu trên người tiểu hồ ly, đã là một khối Đế Ngọc.  
Hoàng Thiếu Tuấn thấy Mạc Phàm hơi do dự, cười khẽ, nói tiếp:  
- Chỉ cần cậu đồng ý đổi linh hồ trăm năm cho tôi, cậu có chuyện gì ở Hoàng gia chúng tôi, đều có thể đến tìm tôi, tôi sẽ đảm bảo cậu bình yên vô sự ở hội giao dịch, thế nào?  
- Bảo vệ tôi sao?  
Mạc Phàm lắc đầu cười.  
Nói không đáng tin như vậy, hắn không cần.  
Nếu Hoàng Thiếu Tuấn này biết hắn tới diệt Hoàng gia, lấy Yêu Linh, không biết anh ta còn nói như vậy không?  
Tôn thiếu kia thấy Mạc Phàm vẫn không trả lời, nhíu mày, lộ ra chút bất mãn.  
- Tiểu tử, 10 khối Đế Ngọc không ít đâu, cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu không ngay cả một khối Đế Ngọc cậu cũng không lấy được.  
Chỉ cần Mạc Phàm đổi linh hồ trăm năm cho Hoàng Thiếu Tuấn, với quan hệ giữa Tôn gia và Hoàng gia, một giọt máu cũng không khó.  
Ở trong tay tiểu tử này thì khó mà nói, nhỡ đâu tiểu tử này bóp ch ết linh hồ, anh ta vẫn bị bệnh liệt dương, phải đi tìm linh thú khác.  
- Tiểu tử, linh hồ trăm năm chỉ có giá trị 5 khối Đế Ngọc, cậu thấy ít thì đi đi, đừng có mà lòng tham không đáy rắn nuốt voi.  
Một người khác nhắc nhở.  
Nơi này là địa bàn của Hoàng gia, tất nhiên không thể thiếu người vỗ mông ngựa Hoàng gia.  
Hai người mở miệng, lập tức có những người khác nói theo.  
- Tiểu tử, cậu nên đổi cho Hoàng thiếu tốt hơn, nói cách khác, cậu ra ngoài sẽ bị người ta đoạt, cậu chỉ có thể khóc.  
- Một con súc sinh mà thôi, đổi cho Hoàng thiếu, sau này cậu là bạn của Hoàng thiếu rồi.  
Nhiều giọng nói chen miệng vào.  
Trên đài cao, Hoàng Thiếu Tuấn nhếch miệng, cười đắc ý.  
Bên cạnh Mạc Phàm, sắc mặt Mộc Phong Nhạc trắng bệch.  
Con linh hồ của Mạc Phàm hơn phân nửa là không giữ được, muốn giữ phải đại khai sát giới ở đây.  
Nếu ra tay ở đây, muốn đi vào tổ địa Hoàng gia, gần như là không có khả năng.  
Anh ta liếc nhìn Mạc Phàm một cái, vẻ mặt lo lắng.  
- Nếu tôi không bán thì sao?  
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  
Lời này vừa vang lên, không ít người lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái.  
- Không biết tốt xấu!  
Mạc Phàm đổi linh thú cho Hoàng Thiếu Tuấn là tốt nhất, còn được một ít Đế Ngọc.  
Tự mình cất giữ mà nói, có khả năng không giữ được linh hồ, Đế Ngọc cũng đừng nghĩ lấy được.  
Hoàng Thiếu Tuấn cũng không tức giận, vẫn cười khiêm tốn như trước.  
Nếu là linh thú trăm năm, làm thế nào cũng phải đạt được, có một linh thú, còn ai dám cướp vị trí gia chủ với anh ta?  
- Phạm công tử cảm thấy 10 khối Đế Ngọc quá ít sao, nếu vì nguyên nhân này, 20 khối thế nào?  
- 20?  
Mạc Phàm lắc đầu.  
Đừng nói là 20 khối, 20 vạn khối hắn cũng không đổi.  
Hắn đang định từ chối, giọng tiểu hồ ly truyền vào trong tai hắn.  
- Mộc Đầu, lấy hết Đế Ngọc của anh ta đi, rồi đổi bổn đại tiểu thư cho anh ta.  
Nghe câu này, Mạc Phàm khẽ cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.