Thần Y Trọng Sinh

Chương 388:




Mạc Phàm nghe thấy giọng nói hơi quen thuộc, hắn liếc mắt nhìn người đến một cái, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.  
Có sáu đại hán áo đen vây quanh một người, trong mắt mỗi người lóe lên tinh quang, hai người trong đó đã luyện đến Nội Kình, ánh mắt như đao.  
Ở giữa là một người đàn ông béo đầu bóng loáng, mặc tây trang giá trị xa xỉ, rõ ràng là ông chủ Lỗ hắn gặp ở Hoàng Gia Cửu Hào lúc trước.  
Gặp được ông chủ Lỗ ở đây, hắn đúng là không ngờ tới.  
Hai đệ tử Hoàng gia thấy là ông chủ Lỗ, hai mắt sáng lên, không để ý tới Mạc Phàm nữa, vội vàng đi tới nghênh đón, giống như chó nhìn thấy chủ nhân, vẫy đuôi chào.  
- Ông chủ Lỗ, cuối cùng ông cũng đến rồi, mời vào trong, chúng tôi đã giữ một phòng VIP cho ông rồi.  
Ông chủ Lỗ nhìn Mạc Phàm, không lập tức nói tên Mạc Phàm, chỉ vào Mạc Phàm hỏi:  
- Bọn họ thì sao?  
- Bọn họ ấy hả?  
Một đệ tử Hoàng gia lạnh lùng liếc hai người một cái, ngả ngớn nói:  
- Vị này là Mộc Phong Nhạc Mộc thiếu Mộc gia ở Giang Nam, vị bên cạnh chắc ông chủ Lỗ không biết đâu, Phạm Nhất Trần Phạm công tử Phạm gia ở Giang Nam, cũng như Mộc thiếu, nhà làm mua bán nhỏ.  
- Phạm công tử?  
Ông chủ Lỗ thầm than trong lòng, may mà vừa rồi ông ta không gọi tên Mạc Phàm ra.  
Nếu Mạc Phàm dùng tên giả là Phạm Nhất Trần, chắc chắn là có dụng ý của cậu ấy, nếu vừa rồi ông ta nói thẳng thân phận của Mạc Phàm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.  
- Ông chủ Lỗ quen hai người này sao?  
Đệ tử Hoàng gia thấy vẻ mặt ông chủ Lỗ hơi kỳ lạ, thuận miệng hỏi một câu.  
- Anh đùa giỡn gì thế, sao ông chủ Lỗ có thể quen hai người này được?  
Một đệ tử Hoàng gia khác nịnh nọt nói.  
Ông chủ Lỗ là ai, được xưng là Lỗ Lão Hổ ở Hoa Bắc, nắm giữ lượng lớn mỏ than chất lượng tốt và nhiều loại khoáng sản ở Hoa Bắc.  
Không nói đến một số quặng kim loại hiếm có, chỉ riêng than đã được gọi là Hắc Kim, đã một lời bốn.  
Than gầy trong tay ông chủ Lỗ, lại càng là than đá trong tinh phẩm, nghe nói còn tiêu thụ sang những quốc gia khác.  
Bất luận là thân phận, địa vị Mộc thiếu, Tiêu thiếu cũng không thể so sánh được, là khách quý Hoàng gia bọn họ mời tới, gia chủ cố ý an bài nhất định phải chiêu đãi cẩn thận, cho dù bọn họ chết cũng phải chiêu đãi ông chủ Lỗ thật tốt.  
Thân phận của ông chủ Lỗ như vậy, ngay cả Mộc Phong Nhạc đều không có tư cách quen, càng không nói đến Phạm công tử.  
Ông chủ Lỗ cười lạnh lùng, nếu là bình thường hai đệ tử Hoàng gia này nói như vậy, ông ta nhất định rất hưởng thụ, còn thưởng cho bọn họ chút tiền, dù sao ai mà chẳng thích được vuốt mông ngựa.  
Nhưng người đứng trước mặt ông ta là Mạc Phàm, ông ta chỉ có thể cười ha ha rồi.  
- Không phải bọn họ là khách của Hoàng gia sao, vì sao không mời bọn họ vào, còn bắt bọn họ đứng ở đây?  
- Là thế này, ông chủ Lỗ, bởi vì người tới tham gia hội giao dịch vượt qua dự tính, không đủ chỗ ngồi, hai người bọn họ lại không có trong dự tính, đành phải để hai người đợi một lát, đợi có vị trí trống sẽ mời hai người bọn họ vào.  
Một đệ tử Hoàng gia gầy hơn cười hì hì giải thích.  
- Thật vậy sao?  
Ông chủ Lỗ nhíu mày hỏi.  
Bộ dạng ông ta nhìn thật thà phúc hậu, nhưng không có nghĩa là không có đầu óc, hội giao dịch lần này có tổng cộng hơn 200 người tới, nhà hàng lớn như vậy, sao có thể không chứa nổi 200 người.  
- Cho dù cho chúng tôi 100 lá gan, cũng không dám lừa gạt ông.  
Một đệ tử Hoàng gia cười nịnh nọt nói, không lo lắng chút nào.  
Đương nhiên bên trong còn chỗ trống, nhưng nếu không phải quan hệ rất tốt, ai sẽ quản chuyện này.  
- Tốt nhất là cậu không gạt tôi, nếu không tôi sẽ ném hai người vào trong hồ cho cá ăn.  
Ông chủ Lỗ lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người một cái, đi đến bên cạnh Mạc Phàm.  
Vẻ mặt hai đệ tử Hoàng gia sửng sốt, mờ mịt.  
- Chẳng lẽ ông chủ Lỗ có quan hệ rất tốt với Mộc thiếu?  
- Không phải chứ?  
Hai đệ tử Hoàng gia còn chưa suy nghĩ ra là vì sao, ông chủ Lỗ đã tới bên cạnh Mạc Phàm.  
Ông chủ Lỗ chỉnh quần áo, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy cung kính.  
Lần trước sau khi ông ta từ Đông Hải quay về Hoa Bắc, vẫn luôn chú ý tới Mạc Phàm.  
Hơn hai tháng ngắn ngủi, Mạc Phàm cứu sống Tần lão gia tử, chữa khỏi ung thư, đối địch với Tần gia, chữa khỏi bệnh truyền nhiễm, Tần gia thần phục, đánh bại tên cuồng đồ nước ngoài, trở thành Mạc đại sư của Đông Hải, vân vân.  
Thế lực của Mạc Phàm chỉ có thể dùng nổ mạnh để hình dung, ông ta chưa từng gặp bất luận người trẻ tuổi nào quật khởi nhanh như Mạc Phàm.  
Cho dù ông ta được xưng là Lỗ Lão Hổ của Hoa Bắc, cũng phải bái phục Mạc Phàm.  
Với tốc độ này của Mạc Phàm, chưa đến vài năm, tên Mạc Phàm có thể truyền khắp Hoa Hạ, không ai có thể trêu chọc.  
Lúc Mạc Phàm đại chiến tên cuồng đồ nước ngoài, ông ta vụng trộm đến Đông Hải nhìn thoáng qua, ba chiêu vô cùng khí phách, đến nay mỗi lần ông ta nghĩ lại sẽ nổi da gà toàn thân, trong lòng còn sợ hãi.  
Cho dù hiện giờ Mạc Phàm ở Tấn Châu Hoa Bắc, ông ta cũng không thể trêu vào.  
- Phạm công tử, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?  
Một câu này vang lên, ở cửa khách sạn, cho dù là Mộc Phong Nhạc hay đệ tử Hoàng gia, tất cả đều sửng sốt.  
- Đây là tình huống gì thế?  
Mộc Phong Nhạc biết thân phận của Mạc Phàm, nhưng thân phận của Mạc Phàm cao tới đâu, cũng chỉ giới hạn ở Đông Hải, đến Giang Nam đã không thể dùng được, càng không nói đến Tấn Châu Hoa Bắc cách tỉnh Giang Nam ngàn dặm  
Ông chủ Lỗ này là đại lão tiếng tăm lừng lẫy ở Hoa Bắc, cho dù Hoàng gia cũng phải cung kính với ông ta, không dám có một chút thất lễ.  
Ông chủ Lỗ lại khách sáo với Mạc Phàm như vậy, đâu còn là Lỗ Lão Hổ của Hoa Bắc, rõ ràng giống như chó Nhật.  
- Chuyện này, chuyện này…  
- Làm sao có thể?  
Trong mắt hai đệ tử Hoàng gia tràn đầy vẻ khó tin, miệng há to, mãi mà không nói nên lời.  
Bọn họ không ngờ ông chủ Lỗ lại quen Phạm công tử, hơn nữa dáng vẻ vô cùng cung kính với Phạm công tử này.  
- Rốt cuộc Phạm gia này làm cái gì?Hai người mờ mịt nghĩ.  
- Cũng tạm!  
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn ông chủ Lỗ một cái, lạnh nhạt nói.  
- Ông chủ Lỗ, có phải ông lầm rồi không, Phạm công tử này chỉ là người của một gia tộc vô danh…  
Một đệ tử Hoàng gia vội nói.  
Nếu Phạm công tử này có quan hệ tốt với ông chủ Lỗ, vậy sẽ như lời Mạc Phàm vừa nói, bọn họ thật sự sẽ hối hận.  
Ông chủ Lỗ nghiêng đầu, lạnh lùng liếc nhìn đệ tử Hoàng gia một cái.  
- Cậu nói mắt tôi bị mù sao?  
- Không phải, tôi không có ý đó.  
Đệ tử Hoàng gia này vội vàng giải thích, mặt xám như tro tàn.  
Ông chủ Lỗ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhiệt tình nói với Mạc Phàm:  
- Mạc tiên sinh, hai người ở biệt thự số mấy, chỗ tôi có mấy hũ rượu Tấn Châu trăm năm, đợi lát nữa tiệc liên hoan kết thúc, tôi bảo người mang qua đó một ít.  
Nếu gặp được Mạc Phàm ở đây, kiểu gì cũng phải nịnh bợ một phen.  
Đợi Mạc Phàm đứng đầu nước, ông ta muốn bám víu cũng khó có khả năng.  
- Số 123, nhưng mà ông chủ Lỗ đừng mang nhiều quá, chỗ của tôi nhỏ, không chứa nổi.  
Mạc Phàm cười nói.  
Số 123?  
Ông chủ Lỗ sửng sốt, lúc tới đám mỹ nữ Hoàng gia tiếp đón từng nói với ông ta, biệt thự Hoàng gia từ số 1 trong hồ đến cuối cùng, tổng cộng có 123 cái, từ nhỏ đến lớn, phòng càng ngày càng nhỏ, cấp bậc cũng càng ngày càng kém.  
Thậm chí phòng cuối cùng còn không bằng khách sạn thuê ở ngoài, bình thường không có người ở, nếu có người ở, hẳn là người này đắc tội Hoàng gia, Mạc Phàm lại được sắp xếp tới số 123, phòng kém nhất.  
Ông chủ Lỗ nhướn mày, trong mắt hiện lên giận dữ.  
- Hoàng gia các cậu chiêu đãi khách như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.