Thần Y Trọng Sinh

Chương 369:




Mạc Phàm cho Chu Hiệt uống nước, lại cho cô nuốt mấy viên Bồi Nguyên Đan.  
Chu Hiệt là Tôi Thể đỉnh phong, thân thể trải qua rèn luyện Bàn Long Tuyệt, mạnh hơn người bình thường rất nhiều.  
Người bình thường trải qua vết thương như vậy, ít nhất phải ở trong phòng bệnh nặng hai tuần mới có thể chuyển tới phòng bệnh thường.  
Chu Hiệt chỉ cần một hai tiếng, hơi thở nhanh chóng ổn định lại.  
Mạc Phàm bảo A Hào mua một đống nước, nhờ Gia Cát Nguyệt lau máu trên người Chu Hiệt giúp.  
Không lâu sau, Chu Hiệt thay quần áo sạch sẽ Gia Cát Nguyệt thường mặc vào, một chiếc áo T-shirt Hellokitty và một chiếc quần bò, quay về xe nghỉ ngơi, A Hào canh giữ bên cạnh không rời nửa bước.  
Mạc Phàm vẫn đứng ở nơi Chu Hiệt bị thương, ánh mắt lạnh lùng nhìn máu trên đất, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.  
- Gia Cát tiểu thư, cô hiểu Cái Bang bao nhiêu?  
Mạc Phàm mở miệng hỏi.Kiếp trước hắn không tiếp xúc nhiều tông phái, thế gia như hiện giờ.  
Hiểu biết của hắn về Cái Bang, phần lớn là xem trên TV hay trong tiểu thuyết võ hiệp.  
Tổ sư khai phái tên là Trang Nghĩa Phương, đa số thành viên làm ăn xin, lấy ăn xin mà sống.  
Vì nhân số rất nhiều, được xưng là thiên hạ đệ nhất đại bang.  
Trong các thế hệ bang chủ, có vẻ nổi tiếng như Tiêu Phong, Hồng Thất Công, Hoàng Dung và Tô Khất Nhi.  
Những chuyện này đều nói trong tiểu thuyết, trong lịch sử chân chính có môn phái này hay không, hắn cũng không biết.  
Trái lại ở Tu Chân giới có môn công phu Hàng Long Thập Bát Chưởng mà Cái Bang hay truyền, nhưng không có môn phái Cái Bang này.  
Gia Cát Nguyệt thân là hậu nhân của Gia Cát gia, gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm ở Hoa Hạ, lịch sử hơn Cái Bang mấy trăm năm, nếu thật sự có môn phái Cái Bang này, chắc chắn Gia Cát gia sẽ biết.  
- Cái Bang?  
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, lộ ra chút khó xử.  
Vừa rồi cô cũng nghe Chu Hiệt nói, Chu Hiệt nói một đệ tử Cái Bang bắt em trai cô ấy, lại còn mời cô ấy gia nhập Cái Bang.  
- Thế nào, Cái Bang này rất lợi hại sao?  
Mạc Phàm thấy Chu Hiệt lộ vẻ khó xử, nhíu mày hỏi.  
- Xem như vậy?  
Gia Cát Nguyệt cười nói.  
- Những lời này từ đâu ra, dính líu đến Gia Cát gia, không tiện nói cho tôi biết sao?  
- Không phải, chỉ là…  
Gia Cát Nguyệt đảo mắt, bộ dạng khó có thể mở miệng, xoắn xuýt một lát, vẫn mở miệng.  
Cái Bang là Cái Bang tồn tại thật trong hiện thực, thành lập vào thời Đường, mỗi triều đại đều có người làm ăn mày, đám người này tụ tập lại vì giúp bênh vực kẻ yếu, hành động ở khoảng chính tà.  
Hiện giờ Cái Bang chia làm hai phái, theo thứ tự là Nam phái và Bắc phái.  
Bắc phái là người nghèo rớt mồng tơi lưu lạc đầu đường, vì cuộc sống ép buộc mà gia nhập Cái Bang.  
Những người này cũng có chế độ cấp bậc nghiêm khắc, không ít người biết công pháp, nhưng tính tình có vẻ hòa nhã, không nguy hiểm.  
Nam phái thì không đơn giản như vậy, Nam phái nắm giữ không ít bí mật bất truyền của Cái Bang, trong đó có một cái tên là Hỗn Nguyên Nhất Khí Công.  
Đệ tử Nam phái để tất cả đồ đệ tu luyện Hỗn Nguyên Nhất Khí Công, nhưng chỉ bồi dưỡng mấy người xuất chúng.  
Phần lớn những người còn lại sẽ thành giá y của người khác, bị rút đi tu vi Hỗn Nguyên Nhất Khí Công.  
Người bị rút tu vi nặng thì trực tiếp tử vong, nhẹ thì thành dị dạng, không thể tự lo liệu cuộc sống.  
Cho dù thành dị dạng, đám người kia cũng không buông tha cho những đệ tử này.  
Những đệ tử này được dùng để ăn xin trên đường, giành tiền giúp phái, phần lớn những người ăn xin trên đường từ đây mà đến.  
- Người Nam phái thường xuyên lấy Hàng Long Thập Bát Chưởng tới hấp dẫn đứa bé lưu lạc đầu đường, lừa gạt bọn họ gia nhập Cái Bang, một số đứa bé mơ mộng võ hiệp sẽ mắc mưu, không chỉ như vậy, bọn họ còn tập hợp đệ tử đến vùng nông thôn, vùng núi hẻo lánh trộm đứa bé, ép bọn chúng học Hỗn Nguyên Nhất Khí Công, chắc em trai Chu Hiệt mắc bẫy bọn chúng.  
Gia Cát Nguyệt giải thích.  
- Hỗn Nguyên Nhất Khí Công?  
Mạc Phàm chau mày, ánh mắt sắc bén như đao.  
Nghe qua công phu này không phải là ma công, nhưng còn xấu xa hơn ma công.  
Bắt một lượng lớn đứa bé tu luyện, đợi bọn họ học thành công pháp, trực tiếp lấy tu vi của bọn họ cho mình dùng, tăng tu vi của mình.  
Người bị lấy tu vi còn phải kiếm nguyên liệu tu luyện cho đám người kia.  
Ở nơi linh khí nghèo nàn, nhân số nhiều trên Địa Cầu, phương pháp tu luyện như vậy, quả thật mọi việc đều thuận, nhưng hành động ti tiện này đúng là mất sạch nhân tính.  
Một người luyện thành thần công, có vạn người thành xương trắng.  
- Hẳn là có không ít người biết về Cái Bang đúng không, vậy sao không có ai quan tâm chuyện này?  
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  
Sắc mặt Gia Cát Nguyệt trầm xuống, trên mặt lộ ra lúng túng, vẫn kiên trì nói:  
- Làm như vậy chỉ khiến Nam phái ít đi một số người, nếu đám người này bắt đệ tử thế gia và tông phái, sẽ lại thả ra không tổn hao gì, rất ít khi xung đột với tông phái thế gia.  
- Nói cách khác, người có thân phận địa vị, bọn họ sẽ không động vào, bọn họ đều lừa gạt thiếu niên và trộm đứa bé nhà bình thường, bởi vì không ảnh hưởng đến các cô, cho nên các cô chỉ mở một mắt nhắm một mắt sao?  
Mạc Phàm nhìn Gia Cát Nguyệt chăm chú, cười mỉa nói.  
Trước đây hắn từng nghe sư phụ nói, người càng uy cao quyền trọng, càng cách xa nguy hiểm, cũng càng dễ khinh thường nguy hiểm của những người khác.  
Trước đây hắn không rõ lắm, bây giờ đã rõ rồi.  
- Là như vậy.  
Gia Cát Nguyệt nghiến răng nói.  
Cô cũng không quen nhìn những hành động của đệ tử Nam phái, những người này đúng là quá tàn nhẫn.  
Có một số cha mẹ vì tìm con mình dùng thời gian cả đời, cuối cùng vẫn không thể gặp được con của mình.  
Lúc trước cô gặp cha mẹ có vận khí tốt, gặp được con mình bị trộm đi 8 năm trước xòe tay xin tiền mình ở đường, mẹ con gặp lại nhau.  
Nhưng đứa bé đã bị què chân, người tàn tật, không biết là may mắn hay bất hạnh.  
Còn có một đôi cha mẹ là cảnh sát, bởi vì chấp hành nhiệm vụ lơ là an toàn của con mình, bị người Nam phái trộm đi.  
Người cảnh sát này nhờ nghề nghiệp, cuối cùng cũng tìm được một cứ điểm của Nam phái.  
Tìm được con anh ta trong cứ điểm, nhưng anh ta không mang con mình ra ngoài được, đã bị người ta đánh tàn phế, ném ở trên đường ăn xin, thành một thành viên của Nam phái, đây là sau khi anh ta chạy thoát, đưa tin trên báo chí.  
Cô từng đề cập chuyện Nam phái với gia chủ Gia Cát gia, nhưng gia chủ chỉ nói với cô một câu.  
Mọi người tự quét tuyết trước cửa, đừng quản tuyết nhà người khác, chuyện trên thế gian này tựa như tuyết nhà người khác vậy, cháu không quét được đâu.  
Có đôi khi những lời này làm cô cảm thấy may mắn vì mình là người Gia Cát gia, nhưng có lúc lại chán ghét.  
- Nhưng nếu Mạc tiên sinh muốn diệt những khối u ác tính này, Gia Cát Nguyệt tôi nguyện ý đi theo cậu một chuyến.  
Gia Cát Nguyệt nghiêm túc nói.  
Gia Cát Đan nghe thấy Gia Cát Nguyệt nói vậy, sắc mặt thay đổi.  
- Nguyệt nhi, cháu nói linh tinh gì đó, có phải cháu điên rồi không?  
Nam phái không cừu không oán với Gia Cát gia bọn họ, hà tất phải trêu chọc phiền phức?  
Ông ta từng nghe gia chủ nói, Hỗn Nguyên Nhất Khí Công không có tác hại như ma công, nếu trên Địa Cầu còn có người tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên trở lên, hơn phân nửa là một trong đám người Nam phái.  
Đây đủ để thấy đám Nam phái bắt nạt kẻ yếu kia đáng sợ như thế nào.  
Hiện giờ Gia Cát Nguyệt muốn đi tìm Nam phái gây phiền phức với Mạc Phàm, đúng là không biết sống chết.  
- Ông vừa nói cái gì?  
Mạc Phàm nhìn Gia Cát Đan chăm chú, hỏi, âm thanh như lợi kiếm ra khỏi vỏ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.