Thần Y Trọng Sinh

Chương 356:




Bạch Tiểu Long thấy người tới là Mạc Phàm, lông mày vốn nhíu lại, sau đó khóe miệng nhếch lên, cười lạnh lùng.  
- Tiểu tử, tôi xem thường cậu rồi, trên người cậu đúng là có không ít chuyện tôi không tưởng tượng được.  
Anh ta vốn tưởng rằng Mạc Phàm chỉ là bác sĩ, bây giờ xem ra không chỉ như vậy.  
Mạc Phàm không chỉ cứu Bạch Vô Song trong tình huống vừa rồi, trên người cậu ta còn có Bồi Nguyên Đan.  
Bồi Nguyên Đan là thứ không phải người thường có thể tiếp xúc đến, có thể cố bản bồi nguyên, tăng cường thể chất võ giả, nuốt một viên sẽ mạnh hơn một chút, vô cùng trân quý.  
Cho dù là anh ta, ở Bạch gia một năm cũng chỉ có 4 viên Bồi Nguyên Đan, muốn nhiều hơn phải bỏ tiền ra mua.  
Người luyện chế thứ này và nguyên liệu đã càng ngày càng ít, một viên nhỏ cũng phải trăm vạn, cho dù có trăm vạn, cũng không hẳn có thể mua được, dù sao ai chẳng muốn mình mạnh hơn chút?  
Mạc Phàm nhấc tay liền cho A Hào một viên, bộ dạng không đau lòng chút nào.  
- Nhãn giới của anh đúng là rất nhỏ.  
Mạc Phàm cười nói.  
Như vậy đã không tưởng tượng được, không biết lát nữa Bạch Tiểu Long sẽ có biểu cảm gì.  
Bạch Tiểu Long lắc đầu, cười khinh thường, ra lệnh:  
- Tiểu tử, cho cậu thuốc nhuộm cậu liền mở phường nhuộm, cậu đã đến đây rồi, vậy nhanh giao Bồi Nguyên Đan trên người cậu ra, cũng đi theo tôi một chuyến.  
Một A Hào đã làm anh ta nhìn với cặp mắt khác xưa, Mạc Phàm này càng phải bắt trở về nghiên cứu một chút, nhỡ đâu có phát hiện kinh người, có khả năng người kế nhiệm gia chủ Bạch gia kế tiếp là anh ta.  
Đan, y chẳng phân biệt được, nói không chừng là đan sư.  
- Hôm nay anh ai cũng không mang đi được, còn để lại vài thứ.  
Mạc Phàm nhếch miệng, cười khẽ nói.  
Hắn không đến thì không tính, nếu hắn đến đây, không ai có thể đụng vào mẹ con Tiểu Ngọc.  
Người nào làm người của hắn bị thương, phải trả gấp bội.  
Bạch Tiểu Long nhướn mày, trong mắt lộ ra giận dữ vì bị mạo phạm.  
- Ếch ngồi đáy giếng, cậu muốn rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, muốn tôi ra tay sao?  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt, Bạch Tiểu Long này quá coi trọng mình rồi.  
- Anh cảm thấy tôi tới đây làm gì, giơ tay chịu trói sao?  
- Được lắm, đúng là chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng, tôi sẽ cho cậu thấy cậu đắc tội ai.  
Bạch Tiểu Long giơ tay lên, kiếm khí gần hai trượng chĩa về phía Mạc Phàm, nhưng không lập tức ra tay  
Sắc bén trong kiếm khí khiến mẹ con Tiểu Ngọc biến sắc.  
- Mạc tiên sinh, cậu mặc kệ chuyện này đi, các cậu không quản được đâu, cậu và A Hào nhanh rời đi đi.  
Mẹ Tiểu Ngọc cầm tay Mạc Phàm, trong mắt lóe lên phức tạp, bất đắc dĩ nói.  
Cô biết Mạc Phàm biết chút công phu, nhưng cho dù lợi hại đến mấy cũng không là đối thủ của Bạch Tiểu Long.  
A Hào mạnh như thế, căn bản không có bất luận cơ hội đánh trả Bạch Tiểu Long.  
Nếu hai người họ chạy trốn, nói không chừng còn có cơ hội.  
Cô và Tiểu Ngọc bị mang về Bạch gia là kết cục đã định, hôm nay ai cũng không ngăn cản được.  
- Ở Đông Hải còn có chuyện cháu không quản được sao?  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn mẹ Tiểu Ngọc một cái, cười hỏi.  
Mẹ Tiểu Ngọc cười chua xót, nếu là những người khác tới, cô sẽ không nghi ngờ năng lực của Mạc Phàm.  
Cậu không biết ngoài Đông Hải, có rất nhiều thế lực người bình thường không biết, hơi động ý niệm, có thể khiến thành phố Đông Hải long trời lở đất, Bạch gia là thế lực đáng sợ đó.  
- Cô Vô Song nói không sai, hai người nhanh đi đi.  
Bạch Tiểu Hàn thấy Mạc Phàm tự đại như vậy, cũng nhíu mày khuyên.  
Mạc Phàm chỉ là đứa bé 16, 17 tuổi, cho dù thiên phú cao tới đâu, cũng không có khả năng là đối thủ của Bạch Tiểu Long, huống chi nhìn Mạc Phàm thế nào cũng thấy là bộ dạng yếu ớt.  
- Còn muốn chạy, phải hỏi kiếm phù trong tay tôi có đồng ý hay không.  
Bạch Tiểu Long cười tự tin nói.  
Nếu hôm nay Mạc Phàm giao Bồi Nguyên Đan và toàn bộ bí mật trên người ra, chui qua đũng quần anh ta, còn thề sau này không tiếp xúc với phụ nữ Bạch gia bọn họ, anh ta có thể suy nghĩ thả Mạc Phàm đi hay không.  
Sắc mặt mẹ Tiểu Ngọc và chị em Bạch Tiểu Hàn thay đổi, trên mặt đều là bất đắc dĩ, lắc đầu với Mạc Phàm, ý bảo Mạc Phàm nhanh đi đi, chỉ cần chạy đến nơi có nhiều người là an toàn.  
Ở trước mặt Bạch Tiểu Long, bọn họ không có đường phản kháng, chỉ có thể hi vọng Mạc Phàm và A Hào nhanh rời đi, đừng xen vào chuyện của Bạch gia bọn họ nữa.  
- Kiếm phù của anh?  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười, đi tới đón kiếm khí.  
Kiếm khí vốn chỉ cách Mạc Phàm một bước xa, Mạc Phàm lại đi về phía kiếm khí.  
Vẻ mặt đám mẹ Tiểu Ngọc sửng sốt, Mạc Phàm muốn tự tìm đường chết sao?  
Bạch Tiểu Long không phải là loại người lương thiện gì, anh ta sẽ không để ý đến sống chết của người khác.  
- Mạc tiên sinh, đừng qua đó.  
Mẹ Tiểu Ngọc vội vàng kéo Mạc Phàm.  
Bạch Tiểu Long cũng nhíu mày, tiểu tử này muốn làm gì, cho rằng anh ta không dám giết người sao?  
Anh ta không có ý thu hồi kiếm khí, nếu Mạc Phàm muốn chết, sao có thể để cậu ta chết dễ dàng, để lại một cái động trên người cậu ta trước đã.Đúng lúc này, khi Mạc Phàm sắp đụng tới kiếm khí, kiếm khí rụt lại.  
Kiếm khí gần hai trượng giống như sợ Mạc Phàm, trong chớp mắt ngắn một thước.  
Mọi người lập tức khiếp sợ:  
- Đây là tình huống gì thế này?  
- Bạch Tiểu Long không dám giết Mạc Phàm sao?  
Vừa rồi ngay cả mẹ Tiểu Ngọc mà Bạch Tiểu Long cũng giết, sao có thể không dám giết Mạc Phàm.  
Bạch Tiểu Long nhíu mày, anh ta vội vàng rót nội kình vào trong kiếm phù.  
Nhưng cho dù anh ta rót vào bao nhiêu nội kình, theo Mạc Phàm đến gần, kiếm quang sẽ ngắn một thước, Mạc Phàm đi đến cách anh ta ba thước, kiếm quang trên kiếm phù biến mất, giống như gặp quỷ.  
- Chuyện gì thế này?  
Sắc mặt Bạch Tiểu Long trầm xuống, tức giận nói.  
- Anh dùng pháp khí tôi luyện chế giết tôi, anh cảm thấy có khả năng sao?  
Mạc Phàm cười nhạt nói.  
Đa số Luyện Khí Sư đều tự luyện chế pháp khí làm tay chân, tránh để pháp khí tự mình luyện gi ết chết.  
Kiếm phù này là hắn luyện chế, Bạch Tiểu Long muốn dùng kiếm phù đấu với hắn, có khả năng sao?  
Bạch Tiểu Long nhíu mày, hiểu ý trong lời Mạc Phàm, rất nhanh sắc mặt thay đổi.  
Kiếm phù này thực sự do Mạc Phàm luyện chế ra sao, Luyện Khí Sư?  
Bồi Nguyên Đan trên người Mạc Phàm đã khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, lại còn Luyện Khí Sư nữa.  
Cả Hoa Hạ có thể luyện chế pháp khí, không vượt quá 200 người, mỗi người đều là đối tượng các thế gia tranh đoạt.  
Một lát sau, sắc mặt Bạch Tiểu Long mới khôi phục bình thường.  
- Tiểu tử, vậy cậu nhất định phải tới Bạch gia với tôi một chuyến, theo tôi về Bạch gia, cô Vô Song sẽ là của cậu.  
Vừa rồi Tiểu Ngọc gọi Mạc Phàm là tiểu ca ca, hơn phân nửa Mạc Phàm là “tiểu bạch kiểm” của cô Vô Song ở Đông Hải.  
Tuy khẩu vị của Bạch Vô Song hơi nặng một chút, nếu có năng lực đổi lấy một Luyện Khí Sư cho Bạch gia, hơn phân nửa gia tộc sẽ đồng ý.  
- Tiểu Long, cháu nói linh tinh gì đó.  
Khuôn mặt tuyệt mỹ của mẹ Tiểu Ngọc đỏ tới mang tai.  
- Cô Vô Song, tốt nhất là cô nên khuyên tiểu tử này, nếu cậu ta thành thật đi theo chúng tôi, địa vị của cô và Tiểu Ngọc ở Bạch gia sẽ khác, nhưng nếu đợi tôi ra tay, vậy thì khác rồi, nhỡ đâu làm “tiểu bạch kiểm” của cô bị thương, cô đừng hối hận.  
Bạch Tiểu Long cười mỉa nói, thu hồi kiếm phù.  
Trong mắt mẹ Tiểu Ngọc hiện lên vẻ phức tạp, vẫn nói:  
- Mạc tiên sinh, cậu nhanh đi đi.  
Pháp khí không có tác dụng với Mạc Phàm, nhưng công phu trên tay Bạch Tiểu Long không phải Mạc Phàm có thể đối phó.  
Còn Bạch gia, cô và Tiểu Ngọc quay về thì tốt rồi.  
Mạc Phàm nghiêng đầu cười với mẹ Tiểu Ngọc.  
- Cháu nói rồi, ai tới cũng không thể mang hai người đi, hai người cứ yên tâm ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.