Thần Y Trọng Sinh

Chương 347:




Tươi cười trên mặt Hoàng Thiếu Thiên mất đi, dời mắt nhìn Mạc Phàm.  
- Cậu là ai?  
Hoàng Thiếu Thiên hỏi.  
Mạc Phàm cười lạnh lùng, hạ cổ với cha hắn, muốn khiến hắn cúi đầu, vậy mà không biết hắn là ai.  
- Tôi là người muốn giết các người.  
Mạc Phàm bình tĩnh nói, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm Hoàng Thiếu Thiên và Mộc Phong Nhạc nói.  
- Giết chúng tôi, ha ha.  
Đám Hoàng Thiếu Thiên cười.  
- Hoàng thiếu, không phải tên ăn mày này là kẻ điên đấy chứ, nhanh bảo bảo vệ bắt cậu ta lại.  
Hai tay mỹ nữ tóc hồng ôm lấy cổ Hoàng Thiếu Thiên, cười khinh bỉ nói.  
Mạc Phàm mặc đồ đơn giản, căn bản không hợp với đám người ăn mặc xa hoa trên bờ biển.  
Cả bộ quần áo này cũng không mua nổi quần lót bikini của cô ta, một tên ăn mày lại dám nói với Hoàng thiếu ở thủ đô như vậy, chắc chắn điên rồi.  
Mỹ nữ tóc hồng mới mở miệng, lập tức dẫn tới tiếng cười to.  
Nghèo không đáng sợ, đáng sợ là còn ngốc, vậy thật sự không cứu được.Không nói đến Hoàng thiếu ở thủ đô, một ngón út của Mộc thiếu cũng đủ nghiền nát tên ăn mày này.  
Mạc Phàm lắc đầu cười.  
- Các người dụ tôi đến đây, bây giờ tôi đến còn không nhận ra sao?  
Hoàng Thiếu Thiên và Mộc Phong Nhạc hơi sững sờ, cẩn thận đánh giá Mạc Phàm!  
Bọn họ chỉ nhìn lướt qua ảnh chụp Mạc Phàm, không quan sát cẩn thận.  
Ngoài ra bọn họ nghĩ Mạc Phàm sẽ đến, nhưng không ngờ là hôm nay.  
Hoàng Thiếu Thiên chỉ sửng sốt, khóe miệng lại nhếch lên như trước, trên mặt đều là trêu tức.  
- Hóa ra là bác sĩ Mạc, bây giờ thân thể cha cậu có khoẻ không?  
Cho dù Mạc Phàm phát hiện ra cổ trùng cũng vô dụng, Tử Mẫu Cổ căn bản không có biện pháp giải trừ, trừ phi mẫu cổ ra lệnh cho tử cổ chết.  
Nhưng mẫu cổ này sống mấy trăm năm, có trên vạn người trúng cổ Hoàng gia bọn họ, chưa bao giờ ra lệnh cho tử cổ chết, cùng lắm là bảo tử cổ chậm lại chút, kéo dài tuổi thọ của người trúng cổ.  
Sắc mặt Mạc Phàm trầm xuống.  
- Do anh ban tặng, không tệ.  
Hoàng Thiếu Thiên cười đắc ý, tuy anh ta không biết vì sao Mạc Phàm phát hiện ra cổ trùng, nhưng có một chuyện anh ta vô cùng tự tin, Mạc Phàm không giải được cổ.  
- Vậy là được rồi, đúng rồi, đã quên giới thiệu, tôi tên là Hoàng Thiếu Thiên, người của Hoàng gia ở thủ đô, Hoàng Đào Nhiên bị cậu làm hại là người Hoàng gia chúng tôi, vị này là Mộc Phong Nhạc Mộc gia ở Giang Nam.  
Hoàng Thiếu Thiên nói xong, Mộc Phong Nhạc mở to mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, cười trào phúng:  
- Bác sĩ Mạc, cửu ngưỡng đại danh, hôm nay vừa gặp, đúng là phong thái vẫn như trước.  
Đường đường là thần y nổi tiếng ở Đông Hải, lại mặc thành như vậy, đúng là đáng thương.  
- Cậu ta là bác sĩ Mạc sao, không phải chứ, chắc là giả mạo rồi, bác sĩ Mạc là công tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, sao có thể là người này.  
Mỹ nữ tóc hồng cười khinh miệt nói.  
Dù sao có Hoàng thiếu và Mộc thiếu ở đây, bọn họ không phải sợ.  
- Bác sĩ Mạc người ta là thần y, chỉ thích danh, không thích tiền, Mộc gia bọn anh tìm cậu ta hợp tác, cậu ta đều không để ý, nếu hợp tác với Mộc gia bọn anh, sao hiện giờ có nhiều người bệnh ung thư như vậy.  
Mộc Phong Nhạc cười nói.  
- Hóa ra là như vậy, có y thuật chữa được ung thư còn không chịu lấy ra, trơ mắt nhìn người bệnh chết đi, đây là thần y gì chứ?  
Một mỹ nữ bikini khác liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ nói, trên mặt đều là phẫn nộ.  
Cậu cô ta vì ung thư mà qua đời, Mạc Phàm này có thể chữa trị ung thư lại giữ kín không nói, nếu không sao cậu cô ta có thể mất sớm như vậy.  
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, không thèm quan tâm.  
- Nói như vậy, chuyện này cũng tính một phần Mộc gia nữa?  
Hắn vốn cho rằng chỉ có Hoàng gia, không ngờ Mộc gia cũng tham dự vào.  
Được lắm, tránh để đêm dài lắm mộng, hắn không ngại diệt hai nhà này.  
Đám người này đối phó hắn, không sao.  
Nhưng dám can đảm mạo phạm người nhà hắn, đều phải chết.  
- Ha ha, có thể nói là như vậy.  
Mộc Phong Nhạc đứng trên du thuyền, nhìn Mạc Phàm ở dưới cười nói.  
Cha Mạc Phàm đã trúng cổ, tiểu tử này còn hung hãn được sao, anh ta muốn ngược thế nào mà chẳng được.  
Sau đó anh ta nói với mỹ nữ bikini xung quanh:  
- Vừa rồi ai nói nếu bác sĩ Mạc quỳ xuống, thì cùng thử lợi hại của Hoàng thiếu, còn tính không, bây giờ bác sĩ Mạc ở đây rồi.  
- Đương nhiên tính, chỉ cần bác sĩ Mạc quỳ xuống, em đảm bảo sẽ bồi Hoàng thiếu cả đêm, phải không chị em.  
Mỹ nữ bikini tóc hồng cười quyến rũ nói.  
Một đám mỹ nữ nhìn nhau cười, xem như ngầm đồng ý.  
Bình thường bọn họ thường xuyên chạy sô, cũng không phải chưa từng chơi đùa như thế.  
- Hoàng thiếu, tối hôm nay có mấy nữ hay không, phải dựa vào anh rồi.  
Mộc Phong Nhạc cười bỉ ổi nói.  
Đám phụ nữ này đều là chất lượng không tệ, nhất là cô gái nước Nhật, cô gái phương Tây, anh ta từng thử rồi, ở trên giường tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm.  
Mỹ nữ bikini tóc hồng liếm lên mặt thiếu niên một cái, còn liếc nhìn Mạc Phàm đầy khinh miệt.  
- Chúng em đợi anh đó…!  
- Hôm nay bản thiếu ăn hết các em.  
Hoàng Thiếu Thiên cười tà khí, để mỹ nữ bikini tóc hồng xuống.  
Mỹ nữ bikini tóc hồng lắc lắc mông, đi sang một bên cầm ly rượu vang, cùng một đám mỹ nữ bikini khác liếc nhìn Mạc Phàm đầy khinh thường, đợi xem kịch vui.  
- Bác sĩ Mạc, mạng cha cậu chỉ có Hoàng gia chúng tôi mới cứu được, cậu chuẩn bị lấy gì tới đổi?  
Hoàng Thiếu Thiên cười hỏi.  
- Các người muốn gì?  
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  
- Thực ra rất đơn giản, tuy cậu dùng tà thuật làm người Hoàng gia chúng tôi bị thương, nhưng chỉ cần cậu giao toàn bộ y thuật ra, Hoàng gia chúng tôi sẽ công chư hậu thế những y thuật này, tạo phúc người bệnh, Hoàng gia chúng tôi còn chữa khỏi bệnh cho cha cậu, thế nào?  
Hoàng Thiếu Thiên cười âm hiểm nói.  
Theo tin tức Hoàng gia bọn họ đạt được, quả thật y thuật của Mạc Phàm có chỗ hơn người.  
Không ít y thuật Hoàng gia bọn họ không biết, nếu có thể lấy được, Hoàng gia bọn họ không chỉ là Hoàng gia ở Hoa Hạ, còn có thể là Hoàng gia quốc tế.  
Mộc Phong Nhạc cười, Mạc Phàm không có khả năng giao y thuật cho Mộc gia bọn họ, nhưng Hoàng gia chiếm được y thuật, phái một bác sĩ đến bệnh viện Mộc gia bọn họ, vậy là đủ rồi.  
- Bác sĩ Mạc biết tà thuật sao?  
Một mỹ nữ bikini nghe Hoàng Thiếu Thiên nói, ánh mắt nhìn Mạc Phàm chán ghét hơn chút.  
Bác sĩ Mạc danh trấn Đông Hải lại là người như vậy.  
- Cậu ta không chỉ biết tà thuật thôi đâu, em đừng nhìn cậu ta còn nhỏ tuổi, chơi đùa mỹ nữ, chắc chắn còn nhiều hơn em nghĩ, em biết Lạc Anh con dâu Tần gia không, cũng từng ngủ với Mạc Phàm rồi đó, nếu không ngủ với Mạc Phàm thì Mạc Phàm sẽ không cứu con trai bà ta, Lưu đại mỹ nữ Lưu Nguyệt Như nữ thần Đông Hải, vì cứu con gái của mình cũng từng ngủ với cậu ta, nghe nói không chỉ hai người này, còn nữa, bác sĩ Mạc từng giết người cũng không phải em có thể tưởng tượng, chắc còn nhiều hơn những người cậu ta cứu.  
Mộc Phong Nhạc cười âm hiểm, tiếp tục hắt nước bẩn lên người Mạc Phàm.  
- Vậy sao?  
Sắc mặt đám mỹ nữ bikini thay đổi, lúc trước còn cảm thấy bác sĩ Mạc sẽ không xấu lắm, lúc này ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm như nhìn tội phạm cưỡng gian, tội phạm giết người.  
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Thiếu Thiên.  
- Nếu tôi từ chối thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.