Thần Y Trọng Sinh

Chương 335:




Trên đường quốc lộ về Đông Hải.  
Mạc Phàm gọi điện thoại cho người nhà, xác định trong nhà không có chuyện gì trong khoảng thời gian này, hắn mới yên tâm hơn.  
Hắn mới tắt điện thoại, tiểu hồ ly liền cướp lấy di động, bàn tay đầy lông lá xù xì chạm loạn trên màn hình, một lát sau nó mất hứng chu miệng.  
- Lại thua rồi, Mộc Đầu, ngươi gọi cho ai thế, nếu không phải tại ngươi, sao ta có thể thua được.  
Mạc Phàm cười, không để ý đến tiểu hồ ly.  
Gần đây con tiểu hồ ly này rất thích một trò chơi, nếu không phải ăn ngủ, đó là chơi game.  
Tiểu hồ ly thấy Mạc Phàm không để ý tới nó, nó chớp chớp mắt, dời sang đề tài khác.  
- Haizz, Mộc Đầu, ngươi đã lợi hại như vậy, cần gì phải lo lắng có người dám động vào người nhà ngươi, trừ phi bọn họ chán sống rồi.  
- Ha ha, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, có biết không.  
Mạc Phàm vỗ đầu tiểu hồ ly, cười nói.  
Hiện giờ hắn nhìn như rất lợi hại, có thể nói là vô địch ở Trúc Cơ kỳ, chỉ vì đối thủ hắn gặp được quá yếu.  
Hoa Hạ này nhiều danh sơn đại xuyên, danh môn đại phái như vậy, ngay cả một cao thủ cũng không có, hắn chắc chắn không tin.  
Lúc này Vạn Thiên Tuyệt của Thanh Bang tới tìm hắn, hơn phân nửa hắn không phải là đối thủ của Vạn Thiên Tuyệt.  
Cho dù hắn vô địch ở Địa Cầu, vậy ở Tu Chân giới thì sao?  
Một Kim Đan kỳ kém nhất cũng có thể giết hắn và nghiền chết dễ như một con kiến.  
Không nói đến Tu Chân giới là nơi còn tương đối xa xôi, một số vũ khí ở trên Địa Cầu hắn cũng không ngăn được.  
Súng thì không có tác dụng gì với hắn, nhưng một quả bom nào đó hắn cũng không thể chống cự, càng không nói đến tên lửa loại vũ khí hạt nhân này.  
- Nếu bên ngoài còn nhiều người lợi hại như vậy, ngươi dạy cho ta bản lĩnh dùng mắt phun lửa của ngươi, thế nào?  
Tiểu hồ ly híp mắt, cười giảo hoạt nói.  
Bản lĩnh dùng mắt thiêu đốt của Mạc Phàm, thật sự quá lợi hại rồi.  
Có bản lĩnh này, sau này ai dám mặc áo khoác da hồ, nó nhìn thấy một người thì đốt một người, đốt đến ngay cả cặn cũng không còn, xem những người này còn dám giết tộc nhân của nó hay không.  
- Cái này sao, ngươi không học được đâu.  
Mạc Phàm cười nói.  
Thần thông kia chỉ có huyết mạch Hồng Liên mới có thể sử dụng, tiểu hồ ly là huyết mạch Thanh Khâu học cũng vô dụng.  
- Ngươi xem thường bổn đại tiểu thư đúng không, bổn đại tiểu thư là Thanh Khâu Nhất Tộc, là bộ tộc có ghi tên trong Sơn Hải Kinh đó.  
Tiểu hồ ly thở hổn hển đứng dậy nói.  
- Trên Sơn Hải Kinh còn nói, Thanh Khâu Nhất Tộc ăn sâu độc, đúng không?  
Mạc Phàm trêu đùa.  
- Hừ, không dạy thì không dạy, bổn đại tiểu thư còn lâu mới hiếm lạ.  
Tiểu hồ ly chu miệng nói.  
- Thanh Khâu Nhất Tộc có thần thông của Thanh Khâu Nhất Tộc, đợi ta mang ngươi rời khỏi nơi này, sẽ dẫn ngươi đi học thần thông của Thanh Khâu Nhất Tộc các ngươi.  
Mạc Phàm nói.  
Thanh Khâu Nhất Tộc có một loại cũng là thông qua mắt thi triển thần thông, tên là Thanh Hồ Kiếm, uy lực vô cùng kinh người, được xưng có thể phá tam giới.  
Loại thần thông này nhất định phải đến Truyền Thừa Chi Địa của Thanh Khâu Nhất Tộc mới học được.  
- Như vậy còn được, vậy tay ngươi có thể thi triển không khí kỹ thì sao?  
Sắc mặt tiểu hồ ly dịu đi một chút, tiếp tục nói.  
Không biết vì sao nó rất chán ghét hòa thượng, không khí kỹ của Mạc Phàm có thể làm hòa thượng đầy người là máu, loại bản lĩnh này nhất định phải học.  
Sau này nhìn thấy hòa thượng nó sẽ đi lên khiến bọn họ toàn thân đầy máu.  
- Phải ăn khổ mới có thể học được, ngươi có muốn thử hay không.  
Thân thể hắn không cứng hơn Phổ Độ và Phổ Đà, chỉ là không khí kỹ hai người sử dụng quá thối nát, chỉ có thể dùng không khí chuyển hoán thành đao phong.  
Nhưng hắn dùng Thể Tu Nhất Mạch của Tu Chân giới, được xưng là Hỗn Nguyên Quyết võ pháp tu thể số một Tu Chân giới, trong đó có ghi lại 99 loại phương pháp sử dụng không khí kỹ.  
Hắn dùng Phong Thần, chiêu thức đầu tiên, cũng là chiêu thức uy lực yếu nhất.  
Nếu học Hỗn Nguyên Quyết này đến thâm sâu, cánh tay không những lật chuyển từ sơn đến hà, thậm chí trực tiếp phá hư không.  
Phổ Độ, Phổ Đà so với hắn, giống như hai người cầm mộc côn, hắn lại cầm Kim Cô Bổng, tất nhiên không có khả năng thắng.  
Nếu tiểu hồ ly muốn học Phong Thần mà nói, nhất định phải rèn luyện thân thể trước mới có thể sử dụng không khí kỹ.  
- Có người muốn khổ sao?  
ể ồ ếTiểu hồ ly yếu ớt hỏi.  
- Ngươi nói xem, phải luyện ra 8 múi bụng mới được.  
Mạc Phàm tức giận nói.  
- Cơ bụng sao, ta là một đại cô nương, vẫn nên rụt rè một chút, yên phận làm mỹ nữ tốt hơn.  
Tiểu hồ ly lại nói tiếp:  
- Hai thứ này đều không được, vậy cuối cùng pháp thuật của ngươi có thể giao cho ta không, pháp thuật nhìn rất phong cách.  
- Muốn học cái đó trước hết phải phóng ra kiếm khí hay thi triển ra kiếm khí pháp khí.  
- Không phải ngươi có pháp khí sao, cũng tương đương với ta có, nhanh dạy ta.  
Tiểu hồ ly làm nũng, trong mắt là khẩn cầu.  
Mạc Phàm lắc đầu, coi như nợ Yến Thù kiếp trước, đều trả hết cho tiểu hồ ly này đi.  
Hắn búng trán tiểu hồ ly, giao pháp quyết Thập Vạn Bát Thiên Kiếm cho tiểu hồ ly.  
- Đi đi, đợi học thuộc lòng xong, ta làm kiếm phù giúp ngươi.  
- Hì hì, Mộc Đầu, ngươi ngoại trừ ít nói ra, còn rất đẹp trai, nhất là rất hào phóng với bổn đại tiểu thư.  
Tiểu hồ ly cười tinh nghịch, nhảy lên trên vai Mạc Phàm dùng cái lưỡi màu hồng nhạt liếm mặt Mạc Phàm vài cái.  
- Tiểu hồ ly, ngươi có tên không.  
Mạc Phàm không còn gì để nói, hỏi.  
- Đương nhiên là có, bổn đại tiểu thư tên Yến Tử, Yến trong tử yến, Tử trong sắc tử, có phải rất êm tai không?  
Tiểu hồ ly lấy làm tự hào nói.  
- Yến Tử?  
Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt hiện lên dị sắc.  
Kiếp trước Yến Thù có một sư muội tên là Yến Tử, nhưng sau đó Yến Tử vì bảo vệ Yến Thù chạy trốn, tự mình dụ Tróc Yêu Sư rời đi, cuối cùng bị một đám Tróc Yêu Sư bao vây giết chết trong Luyện Yêu Hồ.  
Hắn từng thấy Yến Tử vài lần, khi đó Yến Tử đã hóa thành hình người, cũng là đại mỹ nữ nổi danh ở Tu Chân giới.  
Trái lại tính cách tương tự với tiểu hồ ly này, cẩu thả, giọng nói thì hắn không nhớ rõ rồi.  
- Làm sao vậy, Mộc Đầu, ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn bổn đại tiểu thư, không phải nhìn trúng bổn đại tiểu thư rồi đấy chứ, nếu ngươi giao hết thiên tài địa bảo trên người cho bổn đại tiểu thư, bổn đại tiểu thư có thể suy xét cho ngươi một cơ hội.  
Tiểu hồ ly nhận thấy được khác thường của Mạc Phàm, cười nói.  
- Ha ha, không sao.  
Mạc Phàm cười khẽ, sắc mặt khôi phục như thường, trong lòng lại là bốn bề dậy sóng, không phải khéo như vậy đấy chứ?  
Xe vẫn chưa đi rất xa, bỗng nhiên “két” một tiếng, dừng lại.  
- Làm sao vậy?  
Mạc Phàm hỏi.  
- Mạc tiên sinh, hình như phía trước kẹt xe rồi.  
A Hào giải thích.  
Mạc Phàm nhìn ra ngoài qua cửa sổ, chỉ thấy đường phía trước có không ít xe dừng lại, một đám người vây quanh một chỗ, không biết đang làm gì.  
- Chúng ta đi xuống xem chút đi!  
Mạc Phàm nói.  
Nơi này đã là thành phố Đông Hải, sẽ không có chuyện gì.  
Hai người mở cửa xuống xe, tiểu hồ ly cũng không muốn ngồi yên trên xe, vội vàng nhảy vào trong túi Mạc Phàm.  
… P  
hía trước không xa, trước một chiếc xe Lamborghini màu xanh lam có một người thanh niên gầy khô nằm, trên người không giống có vết thương lại nằm trước xe không dậy nổi.  
Mấy tên thanh niên như du côn đi tới vỗ lên cửa kính xe, vẻ mặt hung ác.  
- Xuống xe, đâm phải người ta còn không xuống cho lão tử, nhanh lên, có tin tôi đập nát xe của các người không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.