Thần Y Trọng Sinh

Chương 315:




- Không phải ông nói bị đao đâm rất sảng khoái sao, ông cũng thử xem.  
Đoản đao được Mạc Phàm rút ra, lại đâm vào chỗ khiến Long Trường Không đau đớn nhưng không trí mạng.  
Làm y tiên, hắn biết hết mọi nơi trên cơ thể.  
“A…” Một đao đâm vào, tiếng kêu thảm thiết truyền từ trong miệng Long Trường Không ra.  
- Đừng giết tôi, nếu cậu giết tôi, người Âm Sơn Tông chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, Âm Sơn Tông chúng tôi còn rất nhiều người còn sống, thực lực đều rất mạnh.  
Khóe miệng Long Trường Không chảy máu, vẻ mặt hung dữ kêu lên.  
Sau bạo loạn lần đó, Âm Sơn Tông đã chết không ít người, nhưng người còn sống trải qua mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng có thực lực không thể khinh thường.  
- Để bọn họ tới tìm tôi đi, tôi sẽ ở Âm Sơn đợi bọn họ.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Hắn muốn chỗ của Âm Sơn Tông rồi, nếu có người muốn tìm hắn gây phiền phức mà nói, cứ việc tới.  
Hắn lại rút đoản đao ra, cho Long Trường Không mấy đao nữa.  
- Cậu, cậu là ác ma, có bản lĩnh cậu giết tôi đi.  
Long Trường Không kêu lên, trong mắt tràn đầy lửa giận.  
- Giết ông, ha ha.  
Mạc Phàm cười mỉa.  
Không phải vừa rồi Long Trường Không thích chơi như vậy à, trước sau làm ba người bị thương, không chơi với ông ta một lát, sao có thể để ông ta chết.  
“Phập…”  
Chỉ trong phút chốc, trên người Long Trường Không xuất hiện 30 cái động, giống như huyết nhân.  
- Tiểu tử, nếu vậy chúng ta ai cũng đừng nghĩ sống.  
Long Trường Không thấy Mạc Phàm quyết tâm muốn chơi đùa ông ta đến chết, nghiến răng, trong mắt hiện lên điên cuồng.  
Vận khởi pháp lực, miệng niệm thần chú.  
Một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm tỏa ra từ xung quanh Long Trường Không, giống như bom sắp nổ tung.  
Nghe chú ngữ Long Trường Không niệm, sắc mặt Chu Trường Hoằng thay đổi.  
- Mạc tiên sinh, nhanh ngăn cậu ta lại, cậu ta muốn tự bạo.  
Đây là Bạo Nguyên Thuật của Âm Quỷ Tông, thuộc loại pháp thuật hai bên đều tổn hại, kẻ làm phép tự bạo Đạo Cơ, phóng ra lực sát thương cường đại.  
Trái lại ông ta không nhìn thấy uy lực của pháp thuật này, nhưng sư phụ ông ta từng nói qua về Bạo Nguyên Thuật đáng sợ.  
Một vị sư thúc của ông ta đạt được một kiện pháp khí, bị một vị tông sư nhìn trúng, bị buộc rơi vào đường cùng liền dùng Bạo Nguyên Thuật đồng quy vu tận với vị tông sư này.  
Lúc ấy sư thúc ông ta chỉ tới Trúc Cơ sơ kỳ, trái lại không thể nổ chết vị tông sư kia, vị tông sư kia cũng không khá hơn chỗ nào, tứ chi bị nổ nát thành phế nhân.  
Lúc ấy sư thúc ông ta mới tới Trúc Cơ sơ kỳ, Long Trường Không đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, uy lực tự bạo Đạo Cơ khó mà tưởng tượng nổi, có lẽ không khác mấy tấn TNT đột nhiên nổ tung, cả sơn cốc cũng bị hủy, chắc chắn bọn họ đều phải chết.  
Ông ta không ngờ Long Trường Không sẽ thi triển pháp thuật này.  
- Ngăn cản tôi sao, cùng đi chết đi.  
Long Trường Không kêu lên một cách điên cuồng, nắm lấy bả vai Mạc Phàm.  
- Ở trước mặt tôi, ngay cả cơ hội tự bạo ông cũng không có.  
Mạc Phàm bình tĩnh nói, một chưởng vỗ lên đầu Long Trường Không.  
Hắn thấy nhiều Tự Bạo Thuật rồi, để một tiểu tu sĩ tự bạo trước mặt hắn, có khả năng sao?  
Vẻ mặt Long Trường Không ngẩn ra, trong chớp mắt khí tức nguy hiểm trên người biến mất, giống như một trái bom đang châm lửa bị người ta dập tắt.  
- Chuyện này, sao lại có chuyện này?  
Vậy mà Bạo Nguyên Thuật có thể bị gián đoạn?  
Không chỉ Bạo Nguyên Thuật bị gián đoạn, một chưởng của Mạc Phàm cũng phong bế tu vi của ông ta.  
Tiểu tử này thật đáng sợ.  
Mạc Phàm không trả lời, một tay đặt trước mặt Long Trường Không.  
- Vừa rồi ông bảo quỷ vương rút khí huyết của Chu Trường Hoằng, đúng không?  
Lời này vừa nói ra, một lực hút mạnh xuất hiện.  
Khí thể đỏ như máu bay từ trong miệng Long Trường Không ra, bay về phía bàn tay Mạc Phàm, ngưng tụ thành một viên cầu đỏ như máu.  
Miệng Long Trường Không mở to, muốn nói chuyện chỉ có thể phát ra âm thanh “Hu hu”, biểu cảm vô cùng thống khổ.  
Chỉ trong phút chốc ông ta liền già đi vài tuổi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một Khí Huyết Đan cỡ quả trứng xuất hiện trong tay Mạc Phàm, lúc này Mạc Phàm mới dừng lại.  
- Giết tôi đi, giết tôi đi.  
Trong mắt Long Trường Không đều là vẻ sợ hãi, cầu xin.  
Ông ta không muốn còn sống nữa, chỉ cầu Mạc Phàm lập tức giết ông ta.  
Người này thật đáng sợ, ông ta đánh không lại, trốn không thoát, tự bạo thì không thành, còn không chết được.  
Ông ta từng gặp không ít cường giả, nhưng tuyệt đối không có ai đáng sợ như Mạc Phàm.  
Nhất là Mạc Phàm chỉ có 16 tuổi.  
- Giết ông sao?  
Mạc Phàm lắc đầu  
- Vừa rồi ông còn bắt nạt tiểu hồ ly đúng không.  
- Là tôi bắt nạt nó, tôi còn giết cả nhà nó nữa, nhanh giết tôi đi.  
Mạc Phàm bóp một pháp ấn, một ký hiệu cổ xưa xuất hiện trong tay hắn.  
- Vậy ông thử Hóa Mộc Tuyệt của Thanh Khâu Nhất Tộc xem.  
Tay hắn vỗ lên người Long Trường Không, làn da Long Trường Không lập tức biến thành màu khô vàng, như cây chết đi, cảm giác vô cảm khuếch tán toàn thân ông ta.  
Mắt Long Trường Không mở to, nhìn tay mình chậm rãi mất đi cảm giác với vẻ khó mà tin, trong mắt đều là sợ hãi.  
Thanh Khâu Nhất Tộc có một pháp thuật, một khi trúng pháp thuật này thân thể sẽ chậm rãi biến thành cọc gỗ, chết cũng không được mà sống cũng chẳng được, mãi đến khi cơ thể bị mục nát, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.  
Pháp thuật này dùng để trừng phạt người có ấn ký của Thanh Khâu Nhất Tộc, vô cùng đáng sợ, biết rõ mình là người, nhưng không khác gì cọc gỗ.  
Mạc Phàm đâm ông ta 30 đao, lại rút huyết khí của ông ta, còn thi triển pháp thuật này với ông ta nữa.  
- Mạc Phàm, mày là ác ma, mày đợi đó Âm Sơn Tông chúng tao không dễ bắt nạt như vậy đâu, tao thành quỷ cũng không bỏ qua cho mày.  
Long Trường Không kêu lên như bệnh tâm thần, gương mặt dữ tợn còn đáng sợ hơn ác quỷ.  
- Ông không làm quỷ được, bởi vì linh hồn và thân thể ông đều bị lửa đốt sạch.  
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
- Đốt!  
Một chữ vang lên, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Trường Không, ngọn lửa màu cam sáng lên.  
Ngọn lửa màu cam dấy lên trên người Long Trường Không, khói đen cuồn cuộn tỏa ra.  
Tàn sát Thanh Khâu Nhất Tộc, khi sư diệt tổ, đốt nghiệp hỏa là trừng phạt tốt nhất.  
Nghiệp hỏa không chỉ đốt người, còn có thể đốt hồn.  
Nếu là linh hồn tinh thuần thì sẽ không sao.  
Nhưng nếu làm việc ác, trong quá trình linh hồn bị đốt cháy vô cùng thống khổ, còn có thể bị đốt không còn chút gì.  
Ngọn lửa màu cam vừa xuất hiện trên người Long Trường Không, rất nhanh bao trùm toàn thân ông ta.  
“A…” Tiếng kêu như giết heo vang lên, truyền khắp cả sơn cốc, vô cùng thê lương.  
- Tiểu tử, mày đợi đó, Long gia chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày, tuyệt đối sẽ không, mày đợi đấy, rất nhanh mày sẽ biết, Long gia chúng tao sẽ khiến chúng mày trọn đời không thể siêu sinh!  
Giọng nói như lệ quỷ ở Cửu U nguyền rủa.  
Tiếng kêu không kéo dài bao lâu, ngọn lửa đốt cháy xong, Long Trường Không nhanh chóng biến thành tro tàn.  
Ngọn lửa màu cam trong mắt Mạc Phàm lóe lên một phen, chậm rãi ẩn vào đáy mắt hắn, biến mất không thấy.  
Trong chớp mắt khuôn mặt hắn khó coi như tờ giấy vàng, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.  
Đúng lúc này, một ấn ký màu đen xuất hiện từ chỗ Long Trường Không biến mất.  
Ấn ký bằng ngón cái, như một con rắn độc tà khí lẫm nhiên, mới vừa xuất hiện liền bay về phía Mạc Phàm nhanh như tia chớp.  
Không để Mạc Phàm phản ứng kịp, ấn ký đã chui vào trong cơ thể Mạc Phàm, một ấn ký hình rắn màu đen xuất hiện ở mi tâm hắn, lại nhanh chóng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.