Thần Y Trọng Sinh

Chương 307:




- Có phải cậu ta chán sống rồi không?  
Rõ ràng thấy trong hồ có gì đó, vậy mà dám xuống hồ.Nhìn thấy quái vật lớn như vậy, vậy mà dám gào to rống lớn.  
- Tiểu tử, cậu đã tự mình muốn chết, chúng tôi không bồi cậu rồi.  
Triệu Tân cười hung ác nham hiểm, vòng qua con quái vật kia muốn lên bờ.  
Cơ hội tốt như vậy, không nhanh chóng rời đi thì đợi gì?  
Anh ta không muốn vào Âm Sơn nữa, hồ nước nhỏ vào núi đã đáng sợ như vậy, bên trong càng không thể tưởng tượng nổi, cho dù có bảo bối cũng phải giữ mạng.  
Triệu Tân rời đi, lập tức có người đi theo.  
Nơi này quá khủng bố, căn bản không phải là nơi người ngu thể hiện, chạy trước hay hơn, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi.  
Không đợi bọn họ rời đi, cái đuôi thô to của quỷ xà vương nâng lên.  
“Rầm!” Nó hung mãnh lao ra khỏi nước, bọt nước bắn tung tóe lên cao.  
“Rầm rầm” đập lên thuyền kayak, thiếu chút nữa làm thuyền đám Triệu Tân bị lật.  
Đám Triệu Tân bị ướt sũng, hoảng sợ nhìn quỷ xà vương, không dám tự tiện rời đi nữa.  
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, không phải Mạc Phàm muốn khiêu khích con quái vật này sao?  
Chu Trường Hoằng đã không có bản lĩnh này, không phải anh ta cảm thấy có Chu Trường Hoằng ở bên cạnh, thì thiên hạ vô địch đấy chứ?  
- Mạc tiên sinh, cậu muốn làm gì, đừng chọc giận con quái vật này, nếu không chúng ta sẽ chết hết mất.  
Gia Cát Nguyệt vội vàng kêu lên.  
Mạc Phàm tự đại cũng được, nhưng đừng kéo bọn họ chết cùng.  
“Ha ha.” Mạc Phàm cười, bước một bước ra bên ngoài thuyền.  
Một bước này lập tức dọa không ít người.  
Mạc Phàm đứng ở trên nước, vậy mà không chìm xuống, mặt nước màu đen giống như phiến đá, để cho hắn giẫm lên.  
- Chuyện này…  
Cho dù là biển chết mật độ lớn nhất, cũng không thể làm người ta như đứng trên mặt đất, cũng lắm là làm người ta nổi trên mặt nước, không đến mức chìm xuống, vậy mà Mạc Phàm có thể đứng trên mặt nước.  
Có người nhìn thấy Mạc Phàm như vậy muốn thử một lần, nhưng nhìn xương cốt đầy máu trong hồ nước, lập tức đánh mất ý niệm này, cả đám nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.  
- Đạp nước mà đi sao?  
Vẻ mặt Gia Cát Nguyệt lập tức thay đổi, sau đó lông mày nhíu lại, sắc mặt vô cùng âm u.  
- Chu đại sư, ông muốn chơi với cậu ta tới khi nào?  
Mạc Phàm không có khả năng đạp nước mà đi, chắc chắn là Chu Trường Hoằng thi pháp để Mạc Phàm làm được.  
Bọn họ đang gặp đại nạn, chú Long của cô đều không rõ sinh tử, Mạc Phàm còn có tâm tình chơi đùa.  
Vẻ mặt Chu Trường Hoằng xấu hổ, chính ông ta cũng không có bản lĩnh đạp nước mà đi, sao có thể khiến Mạc Phàm đạp nước mà đi?  
Đám người Triệu Tân vốn tưởng rằng Mạc Phàm thật sự có bản lĩnh, nghe Gia Cát Nguyệt nói như vậy, sắc mặt lập tức âm u.  
- Hóa ra là Chu đại sư thi pháp, tiểu tử này muốn tự tìm đường chết à.  
Nhỡ đâu pháp thuật không duy trì được, Mạc Phàm sẽ bị đám quỷ xà trong nước gặm ngay cả xương cũng không còn.  
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, vẫn không để ý đến đám Gia Cát Nguyệt như trước.  
Hắn đạp nước mà đi như giẫm lên đất bằng, lập tức đi tới nơi cách ba thước trước người quỷ xà vương.  
Ở trước mặt quỷ xà vương, hắn có vẻ thấp nhỏ đi nhiều.  
Quỷ xà vương cũng híp mắt nhìn Mạc Phàm, trong cái mồm to như bồn máu phát ra tiếng như ếch kêu.  
“Ồm ộp…”  
Theo tiếng kêu của nó, mặt nước xung quanh Mạc Phàm lập tức sôi trào, vô số quỷ xà quay cuồng trên mặt nước, phát ra tiếng chít chít.  
Trong đó có mấy quỷ xà thô hơn quỷ xà khác một chút nổi lên mặt nước, mồm to như bồn máu há ra, lộ ra miệng đầy răng nanh sắc bén, định cắn chân Mạc Phàm.  
Hắn nhíu mày, một chữ thốt lên từ miệng hắn, âm thanh như mộ cổ thần chung.  
- Cút!  
Theo một chữ này, lực cảm ứng khổng lồ của hắn mang theo tức giận, mênh mông như thủy triều mà ra.  
Gợn sóng từ chỗ hắn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tan ra bên ngoài, mãi đến một cây số mới dừng lại.  
Mắt Gia Cát Nguyệt mở to, lập tức sửng sốt, lực cảm ứng thật cường đại!  
Thuở nhỏ cô đã tu luyện pháp thuật, tuy chưa tới Trúc Cơ nhưng có chút lực cảm ứng.  
Lực cảm ứng này mạnh hơn cô đâu chỉ nghìn lần, cho dù là Gia Cát Chân Nhân ông nội cô cũng không khủng bố như thế.  
Cảm ứng của ai thế?  
Chu Trường Hoằng? Không có khả năng!  
Gia Cát Nguyệt liếc mắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt đều là vẻ khó mà tin.  
- Chẳng lẽ cảm ứng mạnh như vậy là Mạc Phàm, không có khả năng?  
Nhỏ tuổi như vậy, sao có thể có lực cảm ứng mạnh đến thế?  
Nhưng ngoại trừ cậu ta ra thì có thể là ai?  
Một chữ này vừa vang lên, sôi trào trong hồ nước dưới chân Mạc Phàm lập tức yên ả lại.  
Bao gồm mấy con quỷ xà vừa muốn cắn hắn, khoảng chừng trăm con quỷ xà nổi lên mặt nước, nhanh chóng hóa thành đám âm minh chi khí màu đen, dung hòa vào trong nước.  
Lần này những người khác cũng sợ ngây người.  
Bọn họ không cảm nhận được lực cảm ứng của Mạc Phàm, nhưng có thể nhìn thấy thủy quái bị một chữ của Mạc Phàm dọa sợ.  
Vừa rồi thứ Gia Cát Nguyệt ném vào trong nước, sấm sét vang dội như vậy mà chỉ giết được mấy chục thủy quái.  
Mạc Phàm chỉ nói một chữ, liền giết mấy trăm con.  
- Uy lực này quá dọa người rồi?  
Chu Trường Hoằng cũng thật không ngờ Mạc Phàm khủng bố như vậy, chỉ dùng hồn lực liền giết chết nhiều quỷ xà như thế.  
Chẳng lẽ những thứ này sợ “Cút”, không có khả năng?  
Bọn họ vừa kêu cút vô số lần, cũng không thấy quái vật nào chết.  
Lúc này bao gồm cả Gia Cát Nguyệt bên trong, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm đều thay đổi, nhất là Gia Cát Nguyệt.  
Lúc trước cô vẫn cảm thấy những pháp thuật này đều là Chu Trường Hoằng thi triển.  
Hiện giờ cô cảm thấy mình sai rồi, chỉ sợ từ Bàn Vận Thuật, Kim Cương Chú, Lôi Tiêu Thuật đến đạp nước mà đi vừa rồi, những pháp thuật này đều là Mạc Phàm thi triển.  
Chẳng qua cô không nhìn ra, cò ngây ngốc hồ đồ luôn chắc chắn là Chu Trường Hoằng làm.  
Chẳng trách Chu Trường Hoằng nói Mạc Phàm là người bọn họ không thể trêu chọc vào.  
Còn trẻ tuổi đã có thực lực này, quả thật bọn họ không thể trêu vào.  
Lúc này không chỉ những người này, ngay cả quỷ xà vương cũng ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm không còn chơi đùa, trái lại đều là sợ hãi, thân thể to lớn không ngừng lùi về phía sau.  
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm quỷ xà vương, trầm giọng nói:  
- Niệm ngươi tu hành không dễ, giao Yêu Đan và Huyết Linh Chi ra đây, cút khỏi nơi này vĩnh viễn không đi ra, sẽ tha cho ngươi khỏi chết.  
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.  
Một chữ của Mạc Phàm có thể giết chết không ít quỷ xà, quả thật thực lực kinh người.  
Nhưng quỷ xà vương này có thể dễ dàng hủy đi hai phi cơ trực thăng, ngay cả cao thủ Nội Kình dốc toàn lực cũng không làm nó bị thương chút nào.  
Đạn thì không nói, chỉ sợ ngay cả bom cũng không thể để lại một vết thương trên người nó.  
Vậy mà Mạc Phàm bảo quỷ xà vương này đầu hàng, khẩu khí quá lớn rồi.  
Hình như quỷ xà vương nghe hiểu ý của Mạc Phàm, ánh mắt chớp lóe bất định.  
- Thế nào, ngươi muốn từ chối?  
Mạc Phàm nhíu mày, mắt nheo lại nhìn chằm chằm quỷ vương, lam quang lóe lên trong mắt, hàn ý lạnh lẽo như kẽ nứt vạn năm.  
“Răng rắc…” hồ nước vốn là băng hàn, chỉ bị Mạc Phàm nhìn thoáng qua, liền kết một tầng băng dày bằng hai ngón tay quanh quỷ xà vương, trên mặt hồ lại có thi thể quỷ xà nổi lên.  
Một màn này dọa không ít người.  
Liếc mắt một cái thành băng?  
Quỷ xà vương vừa rồi còn vô cùng hung hãn, thân thể lùi về phía sau, mắt híp thành một đường ngang, tất cả đều là sợ hãi.  
Gần như không chút do dự, nó há cái miệng to như bồn máu, phun ra một tảng đá hình tròn màu đen to bằng nắm tay về phía Mạc Phàm.  
Tảng đá này vừa đi ra, thân thể khổng lổ của quỷ xà vương nhỏ đi một vòng trong chớp mắt, chui vào trong nước, nhanh chóng biến mất không thấy nữa.  
Cả hồ nước ngoại trừ mấy bộ xương ra, không còn quỷ xà.  
Mặt hồ vô cùng yên ả, tất cả đều trợn mắt há miệng nhìn Mạc Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.