Thần Y Trọng Sinh

Chương 305:




Mặt hồ vừa rồi còn bình yên vô sự, ngay cả gợn sóng cũng không có bỗng nhiên bắt đầu chuyển động liên tục, giống như nước đun sôi sùng sục.  
“Chít chít!” Âm thanh khiến da đầu người ta run lên cũng truyền ra, chi chít.  
Rõ ràng không nhìn thấy trong nước có thứ gì, nhưng khủng bố khiến người ta sợ hãi.  
Chỉ trong chớp mắt không chỉ người trên bờ luống cuống, người trong hồ nhìn thấy hồ nước sôi trào cách bọn họ càng ngày càng gần, sắc mặt cũng trắng bệch không có chút huyết sắc.  
Không phải thứ gì trong nước đều bị tiêu diệt rồi sao, sao vẫn còn xuất hiện?  
Chẳng lẽ thứ này có trí tuệ, cố ý dụ bọn họ mắc câu?  
Chẳng lẽ thật sự như Mạc Phàm nói, chỉ có dùng cỏ này mới bình yên qua hồ nước?  
Trong lúc này, mọi người đều vô cùng hối hận, sớm biết như vậy đã nghe Mạc Phàm một chút, không phải chỉ là chuyện hái cỏ thôi sao?  
Hầu như tất cả mọi người đều nắm chặt vũ khí trong tay, trán, sau lưng, lòng bàn tay đều không ngừng đổ mồ hôi, cơ thể còn run rẩy.  
- Mạc tiên sinh, thuyền kayak đã chuẩn bị xong, số cỏ này có đủ không ạ?  
A Hào ôm hai túi Hóa Minh Thảo lớn hỏi.  
- Đủ rồi.  
Mạc Phàm lại nhắc nhở thanh niên tóc punk một câu.  
- Nhanh bôi chất lỏng loại cỏ này lên vết thương của các anh, lúc này không dùng, lát nữa các anh chỉ có thể nhìn vết thương hư thối.  
Lúc này âm minh chi khí chỉ ở bên ngoài vết thương, nếu theo huyết dịch vào trong cơ thể, Hóa Minh Thảo cũng không có tác dụng.  
Ánh mắt thanh niên tóc punk âm tình bất định, trong lòng lại tin tám chín phần.  
Mạc Phàm vừa nói trong hồ còn thứ gì đó, bọn họ không tin, hiện giờ thứ gì trong hồ đã xuất hiện rồi.  
Vết thương trên người bọn họ, chỉ sợ cũng giống như Mạc Phàm nói.  
- Cậu, vì sao cậu nói cho chúng tôi biết những chuyện này?  
Từ lúc đám Mạc Phàm xuất hiện, bọn họ tràn đầy địch ý với Mạc Phàm, thậm chí còn có ý đồ để Mạc Phàm cầm bột hấp dẫn sói đi làm mồi cho sói, vậy mà Mạc Phàm vẫn nói cho bọn họ những chuyện này?  
Mạc Phàm cười, không giải thích.  
- Còn một việc nữa, sau này ngàn vạn lần đừng trông mặt mà bắt hình dong, nếu không có khả năng sẽ thiệt lớn, duy trì một phần thiện tâm sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì.  
Nói xong hắn lên thuyền kayak với A Hào và Chu Trường Hoằng.  
Đám thanh niên tóc punk mờ mịt, hoàn toàn không rõ ý của Mạc Phàm.  
- Một đứa con nít thì có gì ghê gớm?  
- Ghê gớm hay không thì không biết, nhanh xử lý vết thương đi.  
Ánh mắt thanh niên tóc punk nhìn Mạc Phàm thay đổi, nhịn đau cầm lấy Hóa Minh Thảo bôi xuống vết thương.  
Mát rượi lập tức truyền từ miệng vết thương đến, sau đó là nóng rát đau đớn, nhưng sau khi đau đớn qua đi, máu liền ngừng chảy.  
- Tiểu tử này thật sự là người kia ở Đông Hải sao?  
…  
- Mạc tiên sinh, thứ này thật sự có tác dụng sao?  
Chu Trường Hoằng cầm túi Hóa Minh Thảo ném liên tục xuống trước thuyền kayak, nhìn mặt nước sôi trào cách đó không xa, vô cùng lo lắng hỏi.  
Một sư đệ của ông ta bị loại quỷ xà này ăn hết, ông ta cũng từng thấy loại cỏ này rồi, thật sự có thể khắc chế quỷ xà trong hồ sao?  
- Ông nhìn hồ nước thì biết.  
Mạc Phàm nói.  
Chu Trường Hoằng và A Hào vội vàng nhìn mặt nước, nước chỗ khác đều là màu đen, nhưng xung quanh thuyền kayak bọn họ thì trong suốt, lờ mờ có thể thấy quỷ xà bơi tới lại rời đi.  
- Chuyện này…  
Chu Trường Hoằng vô cùng khiếp sợ.  
Thứ khiến ông ta luôn nhức đầu, phương pháp khắc chế ở ngay trước mắt, vậy mà ông ta không biết sử dụng.  
Bọn họ thì đi thuận lợi như vậy, nhưng đám Gia Cát Nguyệt không may mắn như thế, sôi trào trong hồ nước nhanh chóng tiến đến trước mặt bọn họ.  
Trên một chiếc thuyền kayak, hai người vì quá hoảng sợ mà rơi vào trong hồ nước.  
- A, cứu mạng!  
Một người vừa mới kêu lên liền không còn sống nữa, bị quỷ xà quấn lấy cổ kéo vào trong nước, hồ nước màu đen đỏ tím một vùng.  
Đại hán kia mới chui từ trong nước ra liền nắm lấy thuyền kayak, khi tóm được thuyền kayak thì đã thành xương trắng, tất cả thịt trên tay đều không còn.  
“A…” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả mặt hồ.  
Chỉ trong chớp mắt, hai người liền không cứu được.  
Dù đám người này từng nhìn thấy vô số trường hợp, nhưng lúc này da đầu cũng run lên, sắc mặt vô cùng khó coi.  
- Làm sao bây giờ, Gia Cát tiểu thư.  
Trong mắt chú Long lóe lên tinh quang, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.  
Nếu là sư tử lão hổ, ông ta hoàn toàn có thể chiến đấu.  
Nhưng thứ gì đó trong nước, số lượng lại nhiều như vậy, ông ta hữu tâm vô lực rồi.  
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ đều thành đồ ăn của đám quái vật trong hồ mất.  
Sắc mặt Gia Cát Nguyệt không khá hơn chút nào, cô do dự một lát, đôi tay tuyết trắng ấn pháp ấn.  
Thủy Lôi Phù lúc trước thả vào trong nước sáng lên.  
“Rắc rắc rắc…” Vài tiếng sấm vang lên trong hồ nước.  
Điện quang nối liền nhau như rắn chạy tán loạn, cả mặt hồ lập tức sáng lên, vô cùng rực rỡ.  
Mùi khét lẹt truyền từ trong nước đến, xen lẫn với mùi tanh vừa rồi.  
Một lát sau, hai bộ xương trắng đầy máu ở trong hồ nước nổi lên, mấy chục con có kích thước bằng cánh tay không khác gì rắn lắm cũng nổi lên theo.  
Thứ này vừa lộ ra mặt nước không lâu liền biến thành thứ gì màu đen, dung hòa vào trong nước.  
Trên thuyền kayak, không ít người ngơ ngẩn nhìn một màn này, mãi mà không nói nên lời.  
Rất lâu sau sắc mặt đám Triệu Tân mới khôi phục một chút, cảm kích nói:  
- Gia Cát tiểu thư uy vũ, nếu không có cô, có khả năng chúng tôi đều xong rồi.  
Gia Cát Nguyệt cười tươi:  
- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi.  
Cô vừa mới nói xong, mặt hồ yên ả lại sôi trào hừng hực, thanh thế không yếu hơn lúc trước chút nào.  
Sắc mặt đám người lập tức âm u, còn khó coi hơn lúc trước.  
Vừa rồi không biết Gia Cát Nguyệt dùng thứ gì, trong nước đều tỏa ra điện quang, chẳng lẽ chỉ giết được mấy chục con?  
- Xong rồi!  
- Không thể đi tiếp được, nhanh quay về đi.  
Gia Cát Nguyệt gần như không do dự, vội vàng vẫy tay với phi cơ đang đợi lệnh.  
Ngay cả Thủy Lôi Phù nhà bọn họ cũng không giết được, vẫn nên quay về bàn bạc kỹ tốt hơn.  
Hai phi cơ vốn đang bay trong không trung, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt ra hiệu không dám chậm trễ một khắc nào, vội vàng bay về phía Gia Cát Nguyệt.  
Không đợi phi cơ trực thăng bay đến bên cạnh Gia Cát Nguyệt, trên mặt hồ phía trước trực thăng lại biến hóa.  
Mảng lớn bọt khí xuất hiện, giống như suối phun, một bóng mờ từ nhỏ biến thành lớn chui trong hồ nước ra.  
“Rầm!” Bọt nước văng khắp nơi, một đầu rắn to lớn chui từ trong hồ nước ra, toàn thân lóe sáng hào quang vàng đen.  
Chỗ nhỏ nhất cũng to cỡ thùng nước, lộ ra ngoài khoảng ba thước dài, trong nước còn bao nhiêu thì chưa biết.  
Vật này mặt người hình rắn, miệng đầy răng nanh, đôi mắt huyết sắc tỏa ra hung quang, nhìn chằm chằm hai phi cơ trực thăng này, lưỡi rắn màu đỏ tươi không ngừng lè ra, trên khuôn mặt hung dữ là cười mỉa.  
- Đó là cái gì, là quái vật sao?  
Trong lúc này, bất luận là người trên bờ hay trong hồ nước đều bị quái vật đột nhiên xuất hiện hấp dẫn.  
Ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt tất cả tái mét.  
Người nào nhát gan thì hai chân mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.  
- Mạc tiên sinh, đó là?  
Chu Trường Hoằng cũng mở to mắt, thân thể không ngừng run rẩy, vô cùng kinh ngạc nói.  
Ông ta đã tới Âm Sơn nhiều lần, nhưng chưa nhìn thấy thứ này.  
Gặp một lần, chắc là ông ta không còn sống nữa rồi.  
- Quỷ xà vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.