Thần Y Trọng Sinh

Chương 289:




Không đợi khô vàng kia lan tràn đến mặt Hoa Tiểu Linh, một giọng nói truyền từ bên cạnh đến.  
- Ngươi đủ rồi, thu tay lại đi.  
Những lời này vừa vang lên, một bàn tay trắng nõn như ngọc đặt lên trán Hoa Tiểu Linh.  
Hoa Tiểu Linh vốn cảm thấy cổ càng ngày càng vô cảm, ngay cả thở cũng không thể rồi.  
Nhưng từ khi bàn tay đặt lên trán cô, vậy mà vô cảm trên cổ nhanh chóng biến mất.  
- Chẳng lẽ lão gia tử đã tỉnh lại rồi?  
Cô mê man mở to mắt, chỉ thấy Mạc Phàm đi đến từ lúc nào, tay đặt trên trán cô là tay Mạc Phàm.  
- Mạc đại sư?  
- Ừm!  
Mạc Phàm gật đầu với Hoa Tiểu Linh.  
Nếu yếu này ra tay với anh em Hoa gia, hắn sẽ không để ý tới, nhưng trừ Hoa Tiểu Linh ra.  
Nhìn thấy Mạc Phàm cứu Tiểu Linh, tất cả mọi người trong phòng khách đều sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ khác lạ. Mạc Phàm vừa nói cẩn thận Hoa lão gia tử, yêu nghiệt thật sự ở trên người Hoa lão gia tử, điểm này ngay cả Phổ Hoàng đại sư cũng không nhìn ra.  
Trừ chuyện đó ra, pháp thuật của yêu nghiệt kia ngay cả Phổ Hoàng đại sư cũng trúng chiêu, bây giờ Phổ Hoàng còn đang áp chế pháp thuật, vậy mà Mạc Phàm dễ dàng giải trừ giúp Hoa Tiểu Linh.  
Thực lực cao thấp đã rõ.  
Lúc này sắc mặt anh em Hoa gia vô cùng khó coi, sớm biết như vậy, sao bọn họ có thể đối đãi với Mạc Phàm như thế. Lạc Tử Yên lại càng hận không thể tát mình mấy cái, vừa rồi bà ta trêu chọc Mạc Phàm nhiều nhất, lần này xong rồi. Phổ Hoàng nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phàm nói không nên lời, ông ta cảm thấy thực lực của Mạc Phàm không bằng mình, ông ta định đợi xử lý con yêu thú này xong sẽ báo thủ thay anh trai, xem ra ông ta xem nhẹ thực lực của Mạc Phàm rồi.  
- Vô Tâm, bây giờ cậu cảm thấy Mạc đại sư còn cần cầu xin sư phụ cậu tha thứ không?  
Chu Trường Hoằng đi đến bên cạnh Vô Tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, đắc ý nói.  
Khóe miệng Vô Tâm giật giật, giống như bị Chu Trường Hoằng tát mạnh mấy cái.  
- Hừ, anh đợi đó!  
Không chỉ ánh mắt đám người nhìn Mạc Phàm thay đổi, ngay cả Hoa lão gia tử cũng nheo mắt lại, tràn đầy vẻ khó tin. - Sao ngươi biết Giải Mộc Tuyệt của yêu tộc chúng ta?  
- Ta còn biết rất nhiều, ví dụ như ta cũng biết Ký Linh Thuật của ngươi, ngươi muốn thử một lần không, tiểu hổ ly?  
Mạc Phàm cười nhạt nói.  
Lúc Hoa lão gia tử vừa ra, hắn đã nhận ra được.  
Hoa lão gia tử không phải bị động kinh, mà bị một linh hồ Ký Linh.  
Ký Linh chính là yêu thủ đó hóa thành linh khí trong cơ thể, gửi vào trong cơ thể người, cùng cộng sinh. Nếu là Ký Linh bình thường thì không có gì, yêu luôn là yêu, luôn có yêu khí. Linh Hồ khác với yêu thú bình thường, không chỉ có trí tuệ không kém con người, trên người không có bất luận yêu khí gì, người bình thường rất khó phát hiện.  
Chỉ là Linh Hồ giảo hoạt đến mấy, cũng không tránh thoát được ánh mắt của y tiên bất tử hắn.  
Còn Giải Mộc Tuyệt, hắn từng sử dụng Hóa Mộc Tuyệt trên người Hoàng Đào Nhiên, trái ngược lại là Giải Mộc Tuyệt, hắn có thể giải trừ pháp thuật của Linh Hồ cũng không phải việc gì khó. Kiếp trước khi hắn ở Tu Chân giới, chỉ dựa vào pháp thuật này cứu không ít người.  
Cuối cùng bị một đám yêu nữ Hồ Tộc đuổi giết một khoảng thời gian rất lâu.  
- Ngươi!  
Hoa lão gia tử nhíu mày, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm, trong mắt hiện lên sợ hãi. Theo trí nhớ của nó, Hóa Mộc Tuyệt là bí mật bất truyền của Thanh Khâu Nhất Tộc, vậy mà người này lại biết.  
- Người buông cô ấy ra, chúng ta từ từ nói chuyện, ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi cũng không trốn thoát được đầu.  
Mạc Phàm tự tin nói.  
Nhận ra Linh Hồ này, hắn cũng thấy được thực lực của Linh Hồ này, Trúc Cơ trung kỳ, với thực lực này nếu không phải ký gửi trên người Hoa lão gia tử, ngay cả Phổ Hoàng đều không phải đối thủ.  
- Vì sao ta phải tin tưởng ngươi. - Bởi vì ta mạnh hơn ngươi, hơn nữa ta có thể đảm bảo ngươi buông cô ấy ra, ta chắc chắn sẽ không làm người bị thương. Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Những lời này vừa vang lên, sợ hãi trên mặt Hoa lão gia tử càng đậm hơn chút.  
- Ngươi chắc chắn sẽ không làm hại ta chú? Hoa lão gia tử nghi ngờ nói.  
- Nếu như ta muốn làm hại ngươi, người đã chết rồi.  
Tuy hắn cũng là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng chỉ là một Tiểu Linh Hồ Trúc Cơ  
trung kỳ, căn bản không phải là đối thủ của hắn.  
- Được rồi, nếu ngươi dám nói không giữ lời, ta sẽ cắn người.  
Hoa lão gia tử hung dữ nói, giọng điệu nói chuyện giống một tiểu cô nương chưa trưởng thành.  
Chỉ là quả nhiên Hoa lão gia tử buông Hoa Tiểu Linh ra.  
- Trả lại ngươi!  
Mạc Phàm cười nhẹ, hào quang trên tay chớp lóe, giải trừ hoàn toàn Hóa Mộc Tuyệt trên người Hoa Tiểu Linh, lúc này mới buông Hoa Tiểu Linh ra.  
- Cảm ơn Mạc đại sư. Hoa Tiểu Linh đỏ mặt, e lệ nói. Tuy Mạc Phàm là đại sư, nhưng cũng là chàng trai nhỏ tuổi hơn cô, bị một đứa con trai như vậy sở trán, cô cũng sẽ thẹn thùng.  
- Không cần cảm ơn!  
Mạc Phàm đáp lại một câu đơn giản, đời mắt nhìn Hoa lão gia tử lần nữa.  
- Vì sao ngươi muốn ký gửi trên người người này?  
- Cả nhà ta bị giết, ta muốn biến cả nhà ông ta thành cọc gỗ.  
Hoa lão gia tử nghiến răng lạnh lùng nói, hung quang xuất hiện trong mắt. Mạc Phàm cảm nhận được sát ý trên người lão gia tử truyền đến, mắt nheo lại, yêu tộc trả thù hơn phân nửa là vì có nguyên nhân.  
- Sao ngươi biết Hoa gia giết cả nhà ngươi?  
- Da cả nhà ta ở trong tay ông già này,  
không phải người này giết thì là ai?  
- Hå?  
Mạc Phàm nhướn mày.  
- Tôi nhớ ra rồi, trước khi lão gia tử phát bệnh, có người tặng lão gia tử một cái áo khoác da hồ ly, có phải là thứ đó hay không.  
Bỗng nhiên Hoa Tiểu Linh nhớ tới một chuyện, vội vàng nói.  
Sau khi Hoa lão gia tử nhận được áo khoác da hồ ly kia, mới bắt đầu bị bệnh.  
- Lấy ra cho tôi nhìn xem. Mạc Phàm chau mày nói. Hoa Tiểu Linh vội vàng chạy vào phòng ngủ Hoa lão gia tử, chỉ trong phút chốc  
cô liền lấy một áo lông cáo tuyết trắng ra.  
Vừa thấy áo lông cáo này, trên mặt Hoa lão gia tử hiện lên dữ tợn, một tay để lên cổ Hoa lão gia tử.  
- Thấy chưa, thứ này do da huynh đệ tỷ muội ta tạo thành, ta biết ta không đánh lại ngươi, nhưng cho dù chết ta cũng muốn giết ông già này, ngươi không ngăn cản được ta đâu.  
Rõ ràng là Linh Hồ này có chút sợ Mạc Phàm, phẫn nộ nói.  
Nói xong, tay Hoa lão gia tử nắm chặt, tiếng cót két truyền từ cổ ông ta ra, sắc mặt cũng xanh mét.  
- Ngươi đừng làm hại cha nuôi ta, ngươi muốn báo thù thì tìm ta đây này. Hoa Tiểu Linh thấy Hoa lão gia tử gặp nguy hiểm, vội vàng khuyên. Cô được cha nuôi nhặt về trong một ngày tuyết rơi, nếu không có Hoa lão gia tử, cô đã bị đông chết rồi.  
Nếu Hoa gia chướng mắt cô, vẫn nên lấy mạng trả mạng tốt hơn.  
- Đúng vậy, mày muốn báo thù thì tìm cô ta được rồi, tha cho chúng tao đi.  
Hoa Vinh nói xen vào.  
Có Hoa lão gia tử ở đây, Hoa gia bọn họ ngày không đổ, thay vì để Hoa lão một gia tử chết, dùng mạng Hoa Tiểu Linh đổi thì hơn.  
Vẻ mặt Hoa Tiểu Linh khẽ đổi, trong mắt có thêm vài phần khổ sở, nhưng không nói gì thêm.  
Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng liếc Hoa Vinh một cái.  
- Ngươi nhất định phải báo thù đúng không?  
- Không sai, cho dù bị ngươi giết chết, ta cũng muốn báo thù.  
Hoa lão gia tử nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt đều là sát ý, lực đạo trên tay nặng thêm vài phần, sắc mặt Hoa lão gia tử cũng khó coi vài phần. Đúng lúc này, kim quang chớp lóe, một bóng dáng xuất hiện trước người Hoa lão gia tử.  
- Nghiệt súc, thiên đạo tuần hoàn là như vậy, ngươi hà tất phải như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.