Thần Y Trọng Sinh

Chương 286:




Nếu hắn nhớ không sai, đây là lần thứ ba Phổ Hoàng nhắc nhở.  
Nếu đủ số lần, hắn thật sự muốn nhìn xem Phổ Hoàng này có thể làm gì.  
Ở trong mắt người khác, Phổ Hoàng sẽ nhắc nhở ba lần cho người ta cơ hội hối cải làm người tốt, là Phật từ bi.  
Theo ý hắn, Phổ Hoằng hoàn toàn là viện cớ giả từ bi.  
Sau 7 ngày SuperSARS bùng nổ Tử Tham Thang mới phổ biến, chuyện này có liên quan đến hắn một chút gì sao?  
Cho dù ngày đầu tiên hắn lấy Tứ Tham Thang ra, Lữ Hữu Tài và Hoàng Đào Nhiên cũng sẽ đè ép tin tức xuống.  
Đám Tu La Tông ở Ma Vân Tự kia là một đám cuồng ma thị huyết giết người thân bạn bè, đáng chết!  
Tưởng gia, những người hắn trừng trị đều là người đáng chết, nếu sai vậy thì sai di.  
Đến biệt thự Hoa gia này, Phổ Hoàng hoàn toàn là cưỡng từ đoạt lý, tìm một cơ hội ra tay.  
Nếu muốn báo thù thay anh trai, cứ ra tay là được, đâu cần phiền phức như thế, còn viện nhiều lý do như vậy.  
Phổ Hoằng biết rõ là sai, còn tìm nhiều lý do như vậy, ra tay là đúng sao?  
Tìm lý do vì chuyện sai trái, vĩnh viễn đều là sai.  
- Nhắc nhở lần ba sao?  
Anh em Hoa gia và Lạc Tử Yên nghe thấy câu này thì sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, trên mặt che kín tươi cười đắc ý lần nữa.  
Tam tỉnh là bảng hiệu của Phổ Hoàng đại sư, sao bọn họ có thể không biết.  
Nói như vậy Phổ Hoàng đại sư sẽ không giáo huấn Mạc Phàm đơn giản như thế, mà trực tiếp bắt Mạc Phàm về Thiếu Lâm Tự.  
Thực lực của Phổ Hoàng đại sư trên Chu Trường Hoàng, có thể không chế ngự được Mạc Phàm xú tiểu tử ở Đông Hải sao?  
Đến lúc đó xem Mạc Phàm còn dám hung hãn ở Hoa gia bọn họ không.  
- A di đà Phật, xem ra thí chủ đã biết quy củ của bản tăng.  
Phổ Hoàng lạnh nhạt nói.  
Mạc Phàm cười, khẽ gật đầu.  
- Vừa khéo biết một chút.  
- Vậy Mạc thí chủ có hối hận, có ăn năn hay không?  
Phổ Hoằng bình tĩnh hỏi, giống như đang thẩm vấn phạm nhân.  
- Ông đang nói đến Tuệ Trí anh trai ông sao, nếu ông ta không chết, còn ở chỗ này, ông sẽ nhìn thấy tôi giết ông ta một lần nữa, đây có tính là ăn năn hay không.  
Mạc Phàm cười mỉa hội.  
Người là người, ma là ma. Nếu lại có một đám người tu luyện ma công, hắn sẽ giết cả đám, có mười đám hắn cũng giết mười đám. Huống chi đám ma tu Tu La Tông kia còn uy hiếp an toàn của người nhà hắn, lại càng phải chết.  
Phổ Hoằng khẽ cau mày, trong mắt hiện lên điên cuồng khác hoàn toàn với khuôn mặt hiền lành lúc trước. Tuệ Trí là ma tu, trước khi ông ta xuất gia đã biết.  
Tuệ Trí giết bao nhiêu người ông ta đều biết, nhưng cho dù Tuệ Trí tội ác tày trời thế nào, giết bao nhiêu người ở thành phố Nam Sơn, cũng là anh trai ông ta. Người khác giết Tuệ Trí, ông ta nhất định phải báo thủ thay. Cho dù đối phương là bác sĩ giải trừ bệnh dịch, hay là đại sư danh trấn Đông Hải, đều phải chết hết.  
- Cũng được, nếu Mạc thí chủ luôn khăng khăng như vậy, vậy bản tăng sẽ phụng bồi tới cùng, cho cậu biết thế nào là công phu Thiếu Lâm, cũng để Mạc thí chủ biết cái gì gọi là quay đầu là bờ. Phổ Hoàng vừa nói xong, sát ý hiện lên. Kim quang nhàn nhạt lưu chuyển trên người ông ta, làm cho người ta cảm thấy thần thánh, cao lớn, hùng hậu, uy nghiêm, giống như một pho tượng đại Phật kim thân hàng lâm. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, nhẫn trên tay sáng lên, cây quạt Không gia đưa cho hắn xuất hiện trong tay. Hắn còn chưa rút linh khí vào, hình như cây quạt nhận ra được chiến ý trên người Mạc Phàm, kiếm khí như có thể cắt vỡ toàn bộ tung hoành mà ra, cuốn sạch mà đi trong căn biệt thự. Uy lực của cây quạt này thế nào, hắn còn chưa thử qua, mượn hòa thượng ngoại Phật nội Ma này thử một lần xem.  
Hai người còn chưa ra tay, những người ở trong phòng khách đều sợ ngây người.  
Đại sư so tài với đại sư, cũng không thường thấy.  
Cho dù Hoa gia dễ dàng có tiếp xúc với đại sư như Phổ Hoằng, nhìn thấy hai người ra tay cũng như xem phim điện ảnh tiên hiệp, mắt mở thật to. Hai người còn chưa ra tay, giữa phòng ngủ bên cạnh có một lão nhân gầy gò đi ra.  
- Quan Vũ lão nhân, ngươi ở đâu, năm đó ngươi thừa dịp ta nghỉ ngơi trong xe có lọng che, đánh lén lão tử, có bản lĩnh ngươi đại chiến 300 hiệp với lão tử xem?  
Dáng người ông già này không cao, gần 1m75, mặc quần áo ngủ.  
Đầu đẩy tóc bạc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, bộ dạng khoảng 70, 80 tuổi.  
Lão giả này cầm một cái giá kim loại cao hon 2m.  
Trên giá nửa phần giữa là kim loại, nhưng vì duy trì cân bằng mà cái để đặc ruột, ít nhất cũng nặng năm sáu chục cân, nhưng lão giả lại cầm rất nhẹ nhàng, giống như cầm theo một binh khí.  
Lão giả vừa đi ra, sắc mặt anh em Hoa gia và Lạc Tử Yên lập tức thay đổi. Lão giả này không phải ai khác, đúng là Hoa lão gia tử nổi danh ở thành phố Đông Hải, chỉ là bây giờ lão gia tử không khác gì người bị bệnh tâm thần.  
- Lão gia tử, sao ông lại tỉnh dậy?  
Hoa Vinh vội vàng chạy tới nói, muốn giữ chặt lão gia tử. ta còn chưa đi tới bên cạnh lão gia Ông tử, lão gia tử cầm cái giá chỉ Hoa Vinh ở  
phía xa.  
- Đứng lại, ngươi là ai, vì sao lại ở trong phủ đệ của ta?  
Hoa Vinh vội vàng dừng lại, không dám tiến lên. Mấy ngày nay lão gia tử đánh không ít người bị thương, ông ta không muốn bị cái giá đánh trúng.  
- Cháu, cháu là người dắt ngựa cho ông.  
Hoa Vinh cười nịnh nọt nói.  
- Dắt ngựa? Bỗng nhiên lão gia tử nhíu mày, hung quang nở rộ.  
- Quan lão nhị, chỉ dựa vào hành động kém cỏi này của ngươi, cũng muốn gạt ta, đáng đánh.  
Lão gia tử Hoa gia giơ cái giả lên, chuông treo phía trên rung lên, ông ta ném mạnh về phía Hoa Vinh. Về mặt Hoa Vinh ngẩn ra, chạy thì chạy, vừa chạy vừa kêu lên:  
- Lão gia tử, cháu không phải là Quan Vũ, cháu là Hoa Vinh cháu ông mà.  
“Cốp!” Cái giá đánh hụt xuống đất, phát ra tiếng vang.  
Hoa lão gia tử hừ lạnh một tiếng, lập tức đuổi theo Hoa Vinh, tốc độ cũng không chậm, hoàn toàn không giống bộ dạng một lão nhân 70, 80 tuổi nên có, cả phòng khách lập tức lộn xộn. Hoa Tiểu Linh thấy Hoa lão gia tử vừa ngủ một lát bệnh lại tái phát, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên lo lắng.  
Bình thường đừng nói là lão gia tử có thể chạy, đi một lúc cũng thở hổn hển. Cứ tiếp tục như vậy, lão gia tử sẽ không sống được bao lâu. Cô nhìn thoáng qua Mạc Phàm và Phổ Hoằng, xông vào giữa hai người.  
- Mạc đại sư cậu đừng kích động, chuyện hôm nay đều là lỗi của Hoa gia  
chúng tôi, Tiểu Linh lại xin lỗi Mạc đại sư, hiện giờ cha nuôi tôi đang bệnh nặng, hi vọng Mạc đại sư có thể để Phổ Hoằng đại sư cứu cha nuôi tôi trước, nếu không Mạc đại sư giết tôi đi. Hai mắt quang, Hoa Tiểu Linh lóe sáng lệ cầu xin nói.  
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cất cây quạt trong tay.  
Hắn chán ghét anh em Hoa Vinh và Lạc Tử Yên, ấn tượng với Hoa Tiểu Linh này coi như không tệ.  
- A di đà Phật! Trong mắt Phổ Hoàng hiện lên vẻ không cam lòng.  
- Mạc thí chủ, nể mặt Hoa tiểu thư, bản tăng tạm thời tha cho cậu, đợi tôi giải quyết bệnh của Hoa lão gia tử, lại để cho cậu biết cái gì gọi là Phật trừng.  
- Phật trừng?  
Mạc Phàm cười nhẹ, tất nhiên hắn không xa lạ gì với Phật trừng, trái lại hắn còn biết nhiều hơn Phổ Hoàng rất nhiều.  
- Đợi ông giải quyết được phiền phức trên người Hoa lão gia tử rồi nói sau. Mạc Phàm nhìn thoáng qua Hoa lão gia tử nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.