Thần Y Trọng Sinh

Chương 264:




Lời này vừa vang lên, một người trung niên mặc tây trang, đeo kính gọng vàng hào hoa phong nhã đi từ phía sau đến.  
Người đàn ông này nhìn thấy Trần Trùng, ông ta vội vàng nhiệt tình chào  
hỏi.  
Hóa ra là Trùng ca xử lý chuyện này, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?  
Trần Trùng nhìn người tới, cằm hơi nâng lên, trên mặt lộ ra sắc lạnh.  
- Hóa ra là Tưởng Vân Sinh ông chủ Tưởng, người Tưởng gia các ông phá trạm xăng dầu của ông chủ Tiền, làm 30 anh em tôi bị thương còn bảo tôi bồi thường cậu ta 5000 vạn, ông nói xem tôi khỏe không?  
Sau khi Hầu Tam nói cho anh ta chuyện này, anh ta lập tức gọi điện cho Tưởng gia.  
Dù sao Tưởng gia cũng là danh môn vọng tộc ở thành phố Đông Hải, nếu thật sự là người Tưởng gia, ít nhiều gì cũng phải cho chút mặt mũi, ít nhất phải để cái mạng.  
Dĩ nhiên quan trọng nhất chính là, nếu là người Tưởng gia, bồi thường phải nhiều không ít.  
Nếu giết ít một cái mạng, bọn họ có thể thêm ít tiền, bọn họ càng nguyện ý kiếm được nhiều tiền, dù sao tiền bạc mới là chân thực, mạng người như cỏ rác.  
- Còn có chuyện này sao?  
Tưởng Vân Sinh khẽ nhíu mày, sắc mặt lập tức trầm xuống.  
Trần Trùng thoạt nhìn là nể mặt Tưởng gia, thật ra là muốn kiếm được nhiều  
tiền hơn, thân là người làm ăn, sao ông ta có thể không hiểu?  
Ông ta liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy chán ghét, chỉ vào Mạc Phàm hỏi:  
- Trùng ca, tiểu tử này giả mạo người Tưởng gia chúng tôi sao?  
- Không sai, ông nhìn kỹ xem có phải người Tưởng gia các ông không, nếu không phải tôi muốn ra tay rồi.  
Trần Trùng nổi giận nói.  
Mạc Phàm đánh thuộc hạ anh ta bị thương, hủy đi trạm xăng dầu, còn dám bảo anh ta bồi thường tiền, nếu không phải Tưởng Vân Sinh tới, anh ta đã phế Mạc Phàm rồi.  
Tưởng Vân Sinh trợn tròn mắt, cẩn thận quan sát Mạc Phàm, nhìn một lúc lâu cũng không nhận ra, mặt đen lại.  
Cậu tên là gì, vì sao lại giả mạo là người Tưởng gia chúng tôi.  
Mắt Trần Trùng hơi híp lại, lửa giận dâng lên cao.  
Anh ta vốn tưởng rằng có thể lấy được chút tổn thất từ chỗ Tưởng gia, nếu tiểu tử này không phải người Tưởng gia, chắc không lấy được khoản tiền này rồi.  
- Mẹ nó, vậy mà tiểu tử cậu không phải người Tưởng gia.  
Trần Trùng cắn răng nói.  
- Tôi có nói tôi là người Tưởng gia sao, tôi chỉ nói các người có thể tới Tưởng gia tìm tôi, bởi vì tôi muốn để Tưởng gia xử lý một chuyện.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Tất nhiên hắn biết Tưởng Vân Sinh này, anh họ của lão mẹ hắn, bình thường chưa từng tiếp xúc, không nhận ra hắn cũng bình thường.  
Kiếp trước cũng gặp ông ta trong thọ yến của lão phu nhân Tưởng gia. Lúc ấy Tiểu Vũ giận dỗi với con ông ta, người tát Tiểu Vũ một cái là ông ta. Cha đi lên xem tình hình của Tiểu Vũ cũng bị mấy anh em của Tưởng Vân Sinh giữ chặt, sau đó chế nhạo một phen.  
- Xử lý chuyện gì?  
Tưởng Vân Phong khẽ nhíu mày, lại liếc mắt đánh giá Mạc Phàm.  
- Cậu là con trai của Tố Tố và Mạc Quốc Hoa, Tiểu Phàm đúng không? Tưởng gia bọn họ mời cha mẹ Mạc Phàm tham gia thọ yến của lão phu nhân, thuận tiện giải quyết chuyện Tưởng Vân Thiên và Mạc gia, tất nhiên ông ta biết. Cho dù ông ta chưa từng gặp Mạc Phàm, cũng có thể đoán ra thân phận của cậu ta.  
Lúc này cha mẹ Mạc Phàm xuống xe.  
- Tam ca, sao anh lại tới đây. Cha Mạc Phàm cười khách sáo nói.  
Tưởng Vân Sinh nhìn thấy cha mẹ Mạc Phàm, sắc mặt lập tức âm u. Vốn tưởng rằng là người giả mạo Tưởng gia, để Trần Trùng xử lý là được, ai biết thật sự là người Tưởng gia, đúng là một đám sao chổi, vừa tới thành phố Nam Sơn đã trêu chọc phiền phức, còn là phiền phức lớn như thế.  
Các người chọc phải phiền phức lớn như thế, tôi không đến hôm nay các người có thể tới Tưởng gia sao?  
Tưởng Vân Sinh tức giận nói.  
- Chúng em...  
Lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, vừa định giải thích lại bị Tưởng Vân Sinh ngắt lời.  
- Tố Tố, coi như là Tiểu Phàm không hiểu chuyện, chẳng lẽ em còn không biết sao, trạm xăng đó là địa bàn của ông chủ Tiền, căn bản không thể trêu chọc. Tưởng Vân Sinh mắng.  
- Tam ca, anh không thể trách Tố Tố chuyện này được, đều do em không ngăn cản Tiểu Phàm.  
Lão cha Mạc Phàm cười giải thích.  
- Trách cậu, trách cậu thì có ích lợi gì?  
Tưởng Vân Sinh lạnh lùng nói với lão cha Mạc Phàm:  
- Cậu có tư cách gì để tôi oán trách, ngay cả việc buôn bán một xưởng dược cũng không làm được.  
Ở trong mắt ông ta, lão cha Mạc Phàm làm gì đi chăng nữa cũng chỉ là nông dân, có thể so sánh được với Tưởng gia bọn họ sao.  
xuống, nếu đổi thành người khác nói ông như vậy, ông nhất định sẽ tiến lên  
đánh đối phương một trận, nhưng đối phương là anh trai mẹ Mạc Phàm. - Tưởng Vân Sinh, anh đủ rồi đó, chúng tôi không có gọi anh tới, chúng tôi sẽ tự  
mình gánh vác chuyện này, ở đây không cần anh.  
Lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày nói.  
Lão cha Mạc Phàm khó mà thất lễ với Tưởng gia, nhưng bà không cần cố kỵ chuyện này.  
- Tố Tố, sao em lại nói chuyện với anh như thế, nếu không phải em họ Tưởng, em nghĩ rằng anh sẽ đến đây sao?  
Tưởng Vân Sinh nhướn mày, lạnh lùng nói.  
Chuyện lớn như vậy ông ta không muốn quản đâu, ông ta chỉ mong sao không ai gọi điện thoại cho ông ta. Nếu không ai gọi điện cho ông ta, lúc này ông ta đang chơi trò người lớn với một em gái trên xe rồi.  
- Vậy ông có thể cút, nếu như lại để tôi nghe thấy ông thất lễ với cha mẹ tôi, tôi sẽ diệt ông. Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Chuyện của Tưởng gia hắn chuẩn bị giải  quyết ở Tưởng gia. Nhưng nếu Tưởng Vân Sinh muốn gây chuyện ở đây, hắn không ngại khiến Tưởng Vân Sinh vĩnh viễn biến mất ở chỗ này.  
Mắt Tưởng Vân Sinh híp lại, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt, sau đó khóe  
miệng nhếch lên, lắc đầu cười.  
- Tố Tố, đây là con trai em sinh với một người nông dân đó, khẩu khí đúng là  
không nhỏ, nếu các người đã nói đến mức này rồi, vậy các người tự xử lý đi, tôi  
ở Tưởng gia đợi các người.  
Gây phiền phức cho Tưởng gia, còn dám nói với ông ta như thế, vậy ông ta mặc kê.  
Ông ta nói xong liền nói với Trần Trùng:  
- Trùng ca, đám người này không liên quan gì đến Tưởng gia chúng tôi, dámgiả mạo người Tưởng gia, các cậu nhìn mà làm đi, nhất định không cần hạ thủ lưu tình, lát nữa chúng tôi sẽ mang quà cảm ơn đến, Tưởng gia chúng tôi nói  
được là làm được.  
Lúc nói chuyện, trong mắt Tưởng Vân Sinh lóe lên tàn nhẫn.  
Mời nhà Mạc Phàm đến chủ yếu là giải quyết chuyện xưởng dược. Nếu người một nhà Mạc gia chết trên đường, nhưng không phải do Tưởng gia bọn họ gây ra, vậy chuyện này dễ rồi.  
Không chỉ bớt lo, còn tiết kiệm bọn họ không phải làm gì.  
Bởi vì người chết không cần giải quyết.  
Trần Trùng nghe có quà cảm ơn, anh ta không có ngu, lập tức hiểu ý của Tưởng Vân Sinh, khóe miệng hơi nhếch lên, cuòi ha ha.  
—  
Chuyện này thì dễ nói.  
Tưởng Vân Sinh lạnh lùng liếc nhà Mạc Phàm một cái, xoay người rời đi, tiếng động cơ xe càng lúc càng xa. Mãi đến khi Tưởng Vân Sinh rời đi, lúc  
này Trần Trùng mới cười lạnh lùng nhìn một nhà Mạc Phàm, giống như sói đói  
nhìn thấy con mồi. Tiểu tử, Tưởng gia bỏ mặc các người, các người còn quen biết ai ở thành phố Nam Sơn nữa không, có thì cứ gọi hết tới đây, nếu như không gọi được ai, vậy các người không thể đến Tưởng gia rồi.  
Sắc mặt cha mẹ Mạc Phàm trầm xuống,  
trên mặt lộ ra lo lắng.  
Đám người này còn nhiều hơn ở trạm xăng vừa rồi, nhìn cũng lợi hại hơn, Mạc  
Phàm đối phó được sao?  
Dù sao bọn họ chưa có chân chính nhìn thấy Mạc Phàm ra tay.  
Mạc Phàm cười khinh thường nói:  
- Cha, mẹ, hai người lên xe trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho con. Đám Trần Trùng nghe Mạc Phàm nói vậy cười to, giống như nghe được truyện  
cười.  
Tiểu tử này mạnh miệng cũng không xem trường hợp?  
Nơi này giao cho mày, tiểu tử, mày được sao.  
Trần Trùng cười khoát tay một cái, không muốn nói linh tinh với Mạc Phàm  
nữa, mười mấy tên thuộc hạ bao vây Mạc Phàm.  
Bọn họ chưa tới bên cạnh Mạc Phàm, một giọng nói truyền từ trong xe ra.  
- Mạc tiên sinh không được, Trần Trùng, cậu thấy lão phu có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.