Thần Y Trọng Sinh

Chương 261:




Ở Hoa Hạ, không ít nơi có trạm xăng dầu  
tư nhân, ỷ vào mình là người địa phương, ngăn cản đường đi.  
Đến nơi này, nếu không xuống xe mua chút đồ, đổ xăng, chi tiêu đến mức độ bọn họ hài lòng, một người cũng đừng hòng chạy.  
Người dừng xe từ chối chi tiêu, trên cơ bản đều không tránh được bị đánh một trận, đánh xong còn phải đi đường vòng, không thể đi qua nơi này, cho dù gọi cảnh sát tới cũng không có biện pháp.  
Mạc Phàm từng chứng kiến một lần, một đôi vợ chồng trẻ tuổi đi qua nơi này.  
Nam tuổi trẻ khí thịnh, tướng mạo anh tuấn, nữ bộ dạng như hoa như ngọc, chắc là có việc gấp nên không muốn chậm trễ thời gian liền đưa tiền cho một người trong trạm xe, đã muốn lái xe qua.  
Kết quả chỉ trong phút chốc, bên trong trạm xe có hai ba mươi người đi ra, kéo đôi vợ chồng trong xe ra ngoài, kéo đến sân sau.  
Lúc vợ chồng son trở ra, nam mặt đầy máu, nhìn vô cùng đáng thương, nữ quần áo không chỉnh tề, trên người đều là bầm tím, trong mắt đều là tuyệt vọng, hai chân đi đường đều mất tự nhiên. Trái lại vẻ mặt đám người này rất đắc ý, giống như mới đứng dậy khỏi người cô gái này.  
Phần lớn là vì không muốn chọc phải phiền phức, nên đều xuống xe tốn chút tiền để qua.  
Hắn và cha mẹ tới thành phố Nam Sơn vài lần, mỗi lần đều phải dừng xe ở đây, xuống xe mua chút đồ, như vậy mới có thể bình yên rời đi.  
Xem ra lần này cũng như thế, gặp phải đám người này.  
A Hào, anh xuống xe xem một chút đi.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
A Hào lăn lộn với Đường Long nhiều năm như vậy, có gì mà chưa thấy qua, sao có thể không biết những chuyện như vậy.  
- Dạ, Mạc tiên sinh.  
Anh ta dừng xe trên một chỗ trống ven đường, mở cửa xe ra, một mình đi  
xuống.  
- Tiểu Phàm, có cần chúng ta xuống xem một chút không, tốn chút tiền cũng không sao.  
Lão mẹ Mạc Phàm lo lắng nói.  
Con đường này ra vào thành phố Nam Sơn đều phải đi qua, nếu đi đường vòng thì mất hơn hai tiếng đường núi, vừa tốn thời gian lại nguy hiểm.  
Không chỉ như vậy, người trong trạm xăng này coi như là thực lực hiếm có ở thành phố Nam Sơn, Tưởng gia đều không dễ chọc vào bọn họ.  
- Không sao, lát nữa sẽ tốt thôi.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Cửa xe mới mở ra, một người đàn ông trung niên mỏ nhọn đi tới.  
Bộ dạng người đàn ông này hơn 30 tuổi, không cao lắm, cầm một cái loa trong tay, không chỉ có bộ dạng bỉ ổi, ăn mặc cũng rất lôi thôi.  
Chân đi đôi tông, nửa dưới mặc chiếc quần đen, khóa kéo ở đũng quần còn chưa kéo lên.  
Bên trên là áo sơ mi đã ố vàng, buộc ở hông, cúc áo còn không cài hẳn hoi, để lộ ra bộ ngực đầy lông ngực, nhìn làm người ta cảm thấy buồn nôn.  
Người đàn ông này tên là Hầu Tam, là thủ lĩnh trong đám này, ông ta nhìn thấy A Hào cao lớn uy vũ đi xuống tuyệt không sợ hãi, nghênh ngang đi tới.  
lát  
- Ôi, xe không tệ nhỉ, rất có tiền đó, nữa phải tiêu ở chỗ chúng tôi nhiều một  
chút.  
Ông ta ở đây lâu rồi, xe nào đắt xe nào rẻ, ông ta liếc mắt một cái là nhận ra  
được.  
Chiếc xe này không có năm sáu trăm vạn thì đừng nghĩ mua được, có thể mua  
nổi loại xe này chắc chắn không phú thì quý.  
Nếu biển số xe là Nam Sơn, ông ta không nói hai lời lập tức để người qua.  
Nhưng biển số xe lại là thành phố Đông Hải, ở chỗ ông ta lại là dê béo, nhất định phải làm thịt.  
- Đây là xe Long ca Đường Long ở Đông Hải, mau tránh đường.  
A Hào chỉnh tây trang, lạnh lùng nói.  
Hầu Tam vốn sửng sốt, sau đó khóe miệng ông ta nhếch lên, lộ ra nụ cười trêu tức.  
- Long ca, Long ca nào cơ, Địa Long Long, hay là heo mẹ Long Long. Thật ra ông ta biết Đường Long ở thành phố Đông Hải, nhưng nếu ai tới đều nói  
là Đường Long, vậy ông ta không làm buôn bán ở đây rồi.  
Sắc mặt A Hào trầm xuống, hàn quang trong mắt lóe lên.  
Ông lặp lại những lời vừa nói lần nữa  thử xem?  
- Ô, có vẻ tàn nhẫn đó.  
Hầu Tam khẽ nâng mí mắt đánh giá A Hào.  
- Vậy tôi nói cho cậu nghe lần nữa, cho dù người ngồi trên xe thực sự là Đường Long, cũng cần phải hỏi anh em chúng tôi một chút, xem bọn họ có cho cậu ta qua không?  
Hầu Tam nói xong vỗ tay, mười mấy người lập tức đi ra ngoài, vẻ mặt bất  
thiện nhìn chằm chằm A Hào và chiếc xe này, có một số người cầm cờ lê, chùy sắt trong tay.  
Sao thế, đến đây gây chuyện à, khổ người của con hàng này rất lớn, nhìn rất dọa người.  
Một tên hói đầu nghiến răng nói.  
- Khổ người lớn có tác dụng rắm gì, lần trước có tuyển thủ đấu vật chuyên nghiệp, khổ người còn lớn hơn cậu ta một vòng, không phải cuối cùng bị chúng ta đánh gãy hai chân, đưa tiền, ném ra ngoài sao?  
Một người cầm đại chùy nói. “Hô hô...” Những người khác cười theo,  
hoàn toàn không để A Hào vào mắt.  
Khóe miệng Hầu Tam nhếch lên, vẻ mặt đắc ý.  
- Thấy không, cho dù tôi quen mà nể mặt Long ca các cậu, cho các cậu đi qua  
nhưng đám anh em tôi lại không quen, cậu xem các người xuống xe chi tiêu,  
hay đọ sức với đám anh em tôi đây? Lông mày A Hào nhíu lại, nếu ở thành  
phố Đông Hải, anh ta sớm đã ra tay rồi. Mười mấy người này, đừng nói cầm búa, cho dù cầm đao anh ta cũng không sợ. Nhưng đây là thành phố Nam Sơn.  
Tuy cửa thủy tinh trên xe là cách âm, nhưng Mạc Phàm nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.  
Khóe miệng hắn nhếch lên, lắc đầu cười, hạ cửa kính xe xuống.  
- A Hào, nếu bọn họ không chịu nhường đường thì cứ ra tay đi, không cần lưu tình.  
Đám người này ở đây tuyệt đối là khối u ác tính, hàng năm đều có người bị đám người này đánh bị thương, đánh cho tàn phế, thậm chí là đánh chết.  
Nếu không nhường đường, cứ diệt là được.  
Mạc Phàm vừa hạ kính xe xuống, đám Hầu Tam quay đầu nhìn, trong mắt tràn  
đầy nghiền ngẫm.  
- Đây là Long ca Đường Long của thành phố Đông Hải sao, tuổi quá nhỏ rồi, nói mạnh miệng không sợ đau lưỡi à, ra tay là được sao, tới đây, chú dạy cháu ra tay thế nào.  
Hầu Tam cười dâm đãng, hai tay chỉ trong xe.  
- Trong xe còn có một vị phu nhân rất xinh đẹp, anh em nói cho tiểu bằng hữu này ra tay thế nào, thuận tiện dạy cậu ta động cước ra sao, ha ha.  
Hầu Tam nói xong, những người khác lập tức nhìn trong xe, ánh mắt nhìn lão  
mẹ Mạc Phàm.  
Lão mẹ Mạc Phàm xuất thân danh môn, bộ dạng vốn vô cùng xinh đẹp, cha Mạc Phàm lại ra tay hào phóng, gần đây còn kiếm được tiền, mua quần áo, trang sức cho mẹ Mạc Phàm không khác gì phú hào thành thị, nhìn thế nào cũng giống một vị phu nhân.  
Mắt đám người này lập tức sáng lên, nở nụ cười dâm đãng, bắt đầu đi về phía xe.  
- Động thủ động cước, tôi thích. Những người dừng xe tiêu phí ở xung quanh nhíu mày, không khỏi lắc đầu.  
Ở đây có không ít người không phải qua nơi này lần đầu, cơ bản đều rất hiểu biết huống nơi đây.  
tình Ngoại trừ đại lão thành phố Nam Sơn, rất ít người có thể không tiêu tiền mà  
thuận lợi đi qua.  
Sở dĩ đám người này hung hãn như thế, nghe nói là vì có quan hệ với một đại gia tộc ở thành phố Nam Sơn. lưng đám người này là một đại gia tộc ở thành phố Nam Sơn, ai dám ra tay Sau với bọn họ, cho dù vào trong Nam Sơn  
cũng đừng nghĩ được yên, đợi bị đại gia tộc diệt đi.  
Không ít người thở dài bất đắc dĩ, nên làm gì thì làm đó.  
Chắc người trên xe này xong đời rồi.  
A Hào nhận được mệnh lệnh của Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên, hàn  
quang trong mắt lóe lên.  
Anh ta tiến lên một bước, nắm lấy cái tay duỗi vào bên trong xe.  
- Cậu ấy không phải Long ca, nhưng lợi hại hơn Long ca nhiều, các người đã  
không nhường đường, vậy thì chết hết đi.  
A Hào nắm lấy người kia ném mạnh, vài người bị đánh trúng ngã xuống đất.  
Một màn này chỉ diễn ra trong chớp nhưng xung quanh đều vô cùng  
mắt, khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.