Thần Y Trọng Sinh

Chương 249:




- Cậu là ai, vì sao lại ngồi chỗ tôi ăn uống, lau sạch bàn của tôi rồi nhanh cút đi.  
Lâm Đào không khách sáo nói.  
Mạc Phàm giống như không nghe thấy, nói với Bàn Tử:  
- Cho tôi chút sốt cà chua, French fries không có sốt cà chua thì ăn không ngon.  
Bàn Tử vốn sửng sốt, sau đó cười đưa sốt cà chua cho Mạc Phàm.  
- Đều đưa cho cậu, tôi cảm thấy ăn nguyên vị ngon nhất.  
- Hum?  
Lâm Đào nhíu mày, sắc mặt âm trầm không ít.  
Anh ta có thân phận gì, là người tới trung học Đông Hải lấy vị trí số một.  
Ngay cả hiệu trưởng, chủ nhiệm đều khách sáo với anh ta.  
Tuy anh ta mới vào lớp chưa được hai ngày, nhưng hầu như bạn học trong lớp đều nịnh bợ anh ta.  
Danh hiệu bạn học của số một khu vực thành phố, cũng đủ cho đám phế vật trong lớp thổi phồng cả đời.  
Tiểu tử hắn chưa từng thấy này dám chiếm vị trí của hắn, còn coi những lời  
hắn nói như gió thoảng bên tai.  
Có phải cậu bị điếc, không nghe thấy tôi nói chuyện hay không?  
Một quyền của anh ta đánh lên trên bàn, trầm giọng hỏi.  
Mạc Phàm chấm chút sốt cà chua, ăn một cái French fries, lúc này mới nhìn về phía Lâm Đào.  
- Cậu mù sao, không thấy tôi đang ăn à, có biết lúc ăn không nói chuyện hay không?  
Kiếp trước Lâm Đào này rất ngông cuồng, không chỉ chiếm lấy vị trí của hắn và Bàn Tử.  
Khi hắn giúp cô Trần ghi tài liệu thống kê, gia hỏa này vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Tôn Thiến, hắn gọi vài tiếng Lâm Đào mới nói với hắn câu này. - Lúc ăn không nói chuyện có biết không, tên hai lúa?  
Lúc ấy hắn tức giận quá nên đánh Lâm Đào một quyền, tất nhiên không thể thiếu trừng phạt.  
Hắn bị phạt 5000 tệ, vẫn là Bàn Tử trả giúp hắn.  
- Lúc ăn không nói tôi biết, lúc ăn cơm không muốn mình nhìn thấy người có bộ dạng xấu xí, còn cả người đáng ghét cằn nhằn ở bên cạnh, như vậy rất ảnh hưởng đến sự ngon miệng, nói không chừng sẽ dẫn đến bệnh ghê tởm nôn mửa, cho nên lúc ăn không nói chuyện. Bàn Tử ở bên cạnh cười giải thích.  
Bàn Tử mới mở miệng, không ít bạn học xung quanh không còn lời gì để nói.  
- Hai người này tự tìm đường chết à, đợi lát nữa giáo viên đến đây, thể nào bọn họ cũng xong đời.  
Lâm Đào là cục cưng của hiệu trưởng, không thể đắc tội vào.  
Nhỡ đâu chọc giận Lâm Đào, anh ta giận dữ đến trường học khác.  
Không chỉ giáo viên tìm Mạc Phàm và Bàn Tử gây phiền phức, nói không chừng hiệu trưởng sẽ xử bọn họ.  
Đến lúc đó hiệu trưởng tìm lý do không cho bọn họ tham gia thi vào trường cao đẳng, hai người bọn họ sẽ xong đời.  
Có thể nói bây giờ hiệu trưởng là người rất có quyền lực, trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai một học sinh.  
Cho dù Mạc Phàm càn rỡ ở trường học như vậy, đánh học sinh đánh giáo viên, lúc này tốt nhất cũng nên thành thật chút. Lâm Đào không hề ngốc, tất nhiên nghe  
ra ý trong lời nói của Bàn Tử, hai mắt gần như muốn phun lửa.  
- Tên mập đáng chết, cậu nói ai bộ dạng xấu xí?  
Anh ta không biết Mạc Phàm, nhưng có quen Bàn Tử.  
- Tôi không có nói cậu, chỉ là cậu sắp ảnh hưởng đến ngon miệng của tôi và Tiểu Phàm rồi.  
Bàn Tử cũng không sợ, cười nói.  
Có Mạc Phàm ở đây, anh ta sợ gì?  
- Tiểu Phàm?  
Lâm Đào liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.  
- Cậu ta là Mạc Phàm.  
Tôn Thiến ở bên cạnh nhắc nhở.  
Lâm Đào nhíu mày, nhanh chóng khôi phục bình thường, sau đó cười lạnh lùng.  
- Chẳng trách hung hãn như vậy, hóa ra là người đánh giáo viên và Tần thiếu, thiếu chút nữa tôi đã quên vị trí ban đầu ở đây, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới trường học thế, bạn Mạc Phàm?  
Trước khi anh ta tới trường có nghe ngóng chuyện trong trường học, trong đó có chuyện liên quan đến Mạc Phàm.  
Anh ta đánh giá Mạc Phàm bằng bốn chữ: Ngu ngốc đần độn. Trường học là nơi liều mạng để có thành tích, bây giờ đánh nhau ở trường học, sau này hơn phân nửa là làm bảo vệ KTV, quán bar, không có bằng cấp không thể làm vệ sĩ của phú hào, căn bản không có tiền đồ gì đáng nói, cho dù có thể làm cận vệ, cũng là những người thượng đẳng phục vụ bọn họ sau này.  
- Tôi muốn tới thì tới, cậu có ý kiến gì?  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
- Đương nhiên tôi không có ý kiến, nhưng vị trí này giờ là của tôi, vị trí của cậu ở sau cùng ấy, tôi khuyên cậu vẫn nên thành thật ngồi ra sau đi, đối với chúng ta ai cũng có chỗ tốt, nếu tin cậu ở trong lớp truyền tới Tần gia, có khả năng không hay rồi.  
Lâm Đào nửa uy hiếp nói.  
Chuyện Mạc Phàm đánh Tần Kiệt anh ta cũng nghe rồi.  
Tuy là Tần Kiệt khiêu khích Mạc Phàm, nhưng nếu Mạc Phàm bị Tần gia tóm được, chắc chắn không có kết cục gì tốt. Mạc Phàm cười khinh thường.  
Như vậy đi, cậu đi nói với Tần gia, tôi ở chỗ này đợi.  
Chuyện Tần gia cúi đầu với hắn không có nhiều người biết, tất nhiên không lan truyền đến trường học, chỉ sợ trong trường này không có quá 10 người biết. - Cậu!  
Sắc mặt Lâm Đào khó coi hơn. Anh ta không ngờ Mạc Phàm này lớn mật như thế, anh ta đã nói chuyện đến nước này, vậy mà không cút đi. Quả đấm của anh ta giơ lên, trong chớp mắt lại hạ xuống.  
- Được lắm, coi như cậu lợi hại, cậu chắc chắn không rời đi đúng không, cậu đợi đó.  
Lâm Đào xoay người ra khỏi phòng.  
Nhìn Lâm Đào rời đi, không ít người lắc đâu.  
Ngay cả Bàn Tử cũng lộ ra chút lo lắng:  
- Tiểu Phàm, hay là chúng ta ra sau ăn đi?  
Đám Triệu Phi, Tống Trung, Tần Kiệt trực tiếp ra tay là giải quyết được. Lâm Đào này không giống với bọn họ, người ta là học bá, chọn bừa một vị trí cũng không sao.  
Cơ bản mỗi trường đều như thế, học bá là có đặc quyền, muốn ngồi đâu thì ngồi, muốn không đi học thì không tới, căn bản không cần xin phép. - Ngồi đây đi.  
Mạc Phàm bình tĩnh nói.  
- Được rồi!  
Bàn Tử gật đầu, muốn ăn nhưng không nuốt nổi.  
Một lát sau Lâm Đào dẫn một giáo viên gầy khô đi tới.  
- Thầy Lưu, thầy xem rồi làm đi.  
Hai tay Lâm Đào để trước ngực, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm nói.  
Tất nhiên anh ta sẽ không ra tay với Mạc Phàm, du côn lưu manh mới làm như thế, anh ta chỉ cần động não có thể khiến Mạc Phàm xám xịt rời đi. Giáo viên gầy khô này khoảng hơn 40 tuổi, người gầy như cái que, làn da đen xì, trên mũi là đôi mắt rất sâu. Phần lớn giáo viên là thư sinh khí phách, hào hoa phong nhã, giáo viên này thì có vẻ mặt bỉ ổi, giống như khách làng chơi thường xuyên ở trên người phụ nữ bị ép khô.  
Giáo viên này là giáo viên ngữ văn của bọn họ, tên Lưu Phong, là giáo viên có  
thế lực nhất trong tất cả giáo viên lớp bọn họ.  
Sau khi Lâm Đào tới lớp, trên cơ bản mỗi tiết ông ta đều khen ngợi Lâm Đào một lần.  
Có đôi khi trực tiếp khen ngợi Lâm Đào học thức uyên bác, ý nghĩ rõ ràng.  
Có đôi khi có câu hỏi khó sẽ bảo bạn học không sẽ bảo giỏi trả lời, đợi người đó trả lời sai Lâm Đào trả lời.  
Trên cơ bản đều sử dụng tất cả từ ngữ và phương pháp của ông ta ra hết. Nhưng sau này Lâm Đào không lấy được vị trí số một, ngay cả vị trí số hai cũng không được, chỉ xếp thứ ba.  
Vị trí thứ nhất bị một học sinh không có tiếng tăm gì lấy đi, vị trí thứ hai là của đứng đầu trường bọn họ lúc trước, một học sinh tên là Hà Bân.  
người Lưu Phong trừng mắt, đôi mắt tam giác lóe lên ánh sáng lạnh, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.  
- Bạn học này, em là ai, là học sinh lớp chúng tôi à, nếu không phải thì nhanh  
rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.