Thần Y Trọng Sinh

Chương 240:




Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén lộ ra, nhìn chằm chằm tên hòa thượng này.  
Hòa thượng mặc áo nhà sư màu vàng đất, trên cơ thể mập mạp có đeo một  
chuỗi ngọc Dương Chi, mỗi viên đều to bằng ngón cái.  
Trong tay cũng cầm một chuỗi tràng hạt màu đỏ, tổng cộng có 18 viên, đang không ngừng đếm.  
Hòa thượng kia nheo mắt lại, mặt mũi nhìn có vẻ hiền lành, bộ dạng không tranh sự đời, khí tức khủng bố toàn thân cũng không hề kém hắn bao nhiêu.  
Khí tức này hẳn là cao thủ Nội Kình hậu kỳ, hơn nữa không phải cao thủ Nội Kình hậu kỳ bình thường.  
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.  
- Hòa thượng, chính ông cũng là ma, hà tất phải giả từ bi?  
Hòa thượng nhíu mày, trong chớp mắt khôi phục như thường.  
- Thí chủ, nếu cậu không chịu giác ngộ, bần tăng đành phải đắc tội rồi.  
Mạc Phàm cười lạnh lùng:  
- Các người sớm đã đắc tội tôi, hòa thượng đánh lén người nhà tôi có hệ gì với ông?  
- Cậu nói Tuệ Năng sư đệ sao?  
Hòa thượng lạnh nhạt nói.  
quan  
- Phải, nếu ông ta chạy, ông ở lại đi.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
- Mạc tiên sinh, không, sư phụ, ông ta là ai vậy?  
Chu Hiệt vẫn có chút không quen, vội vàng sửa lời.  
- Chó săn của Khổng Tuyên.  
Mạc Phàm trả lời.  
Có lẽ ở trong mắt người khác sẽ nghĩ rằng hòa thượng này là cao tăng từ bi trong lòng là Phật đạo, nhưng muốn lừa gạt hắn sao, đừng mơ.  
Rõ ràng cả người là sát khí Tu La, khoác lên người Phật y có thể che khuất?  
- Khổng Tuyên?  
Sắc mặt Chu Hiệt khẽ đổi, quả nhiên Khổng gia lợi hại, lúc này mới có bao lâu đã tới trả thù rồi.  
- Xem ra vị cô nương này từng có ân oán với Khổng tiểu thư, vậy thì đều ở lại đi. Trong mắt hòa thượng hiện lên ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.  
Nói xong năm ngón tay ông ta mở ra, một chưởng đánh tới, kình phong dời núi lấp biển lập tức xuất hiện, đánh về phía Mạc Phàm và Chu Hiệt.  
- Bản lĩnh là chuyện tốt, đáng tiếc ông không có.  
Mạc Phàm cười nói.  
Hắn cầm lấy tay Chu Hiệt, linh khí còn lại không nhiều lắm không hề giữ lại lao một cách dũng mãnh vào kiếm phù trong tay Chu Hiệt.  
Kiếm quang lại dài ra, chém về phía hòa thượng.  
Kình phong tràn đầy khí thế lập tức bị kiếm quang xé rách, đại hòa thượng kia biến sắc, giống như không muốn chống chọi với kiếm khí này, lập tức lùi về phía sau.  
Kiếm khí chém xuống, bay thẳng đến chỗ Điêu gia.  
Điêu gia đã bị dọa ngốc căn bản không có bất luận phản kháng gì, bị chém thành hai đoạn.  
- Cô và em trai cô rời đi trước, lát nữa đến biệt thự số 9 Vân Trung Thự tìm tôi.  
Mạc Phàm nói.  
Người này thì sao?  
Chu Hiệt liếc mắt nhìn hòa thượng một cái, vẻ mặt lo lắng nói.  
Hòa thượng này cho cô cảm giác không yếu hơn Mạc Phàm, Mạc Phàm có thể  
đối phó được hòa thượng này sao?  
- Ông ta sao?  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn hòa thượng một cái:  
- Ông ta sẽ là một hòa thượng chết.  
Chu Hiệt do dự, vẫn đưa kiếm phù cho Mạc Phàm.  
- Vậy sư phụ cẩn thận một chút, không được mà nói, đồ nhi sẽ gọi cảnh sát.  
Thay vì cô ở đây liên lụy Mạc Phàm, còn không bằng trốn đi thật xa, Phàm dễ ra tay hơn.  
để Mạc Mạc Phàm cười, gọi cảnh sát tới có tác dụng sao?  
Nhưng mà tâm ý của Chu Hiệt hắn nhận.  
Đối phó với hòa thượng giả này căn bản không cần người khác, một mình hắn cũng dư dả.  
Hòa thượng nhìn Chu Hiệt rời đi, nhíu mày lại, lại nhìn kiếm khí trong tay Mạc Phàm, lúc này mới không đuổi theo Chu Hiệt.  
Sponsored by nhathuocankhang.com Khổng Tuyên ra lệnh cho ông ta giết  
sạch những người liên quan đến chuyện này.  
Đợi giết Mạc Phàm xong lại đuổi theo nha đầu kia cũng không muộn.  
- Thí chủ, pháp lực trong cơ thể cậu đã không đủ, lúc này cậu không phải là đối thủ của tôi, cậu còn muốn vùng vẫy giẫy chết sao?  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, quả thật linh khí trong cơ thể hắn không còn  
nhiều lắm, còn không đến một phần mười lúc bình thường.  
- Chút ấy là đủ rồi.  
- Càn rỡ, cậu đã tự tin như vậy, bần tăng muốn biết rốt cuộc Mạc đại sư Đông Hải lợi hại thế nào.  
- Còn bần tăng, giả làm hòa thượng thích lắm nhỉ, lộ ra nguyên hình đi, nếu  
không ông sẽ chết nhanh thôi. Mạc Phàm cười nói. Trên Địa Cầu có người tu luyện Tu La Sát Đạo ma công loại này, Tu Chân giới là đại thế giới rộng lớn sao có thể không có.  
Đám người này đều có một thói quen thích khoác Phật y, làm chuyện ma quỷ. Hòa thượng trước mặt cũng như vậy.  
Sát khí trên người hòa thượng này nồng đậm không chỉ gấp mười lần hắn, chuyện này có ý nghĩa ông ta giết người gấp mười lần Mạc Phàm trở lên, người như vậy giả trang từ bị đúng là buồn cười.  
- Cậu đã muốn mở mang kiến thức như thế, vậy như cậu mong muốn, Phật nói  
ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.  
Hòa thượng hừ lạnh một tiếng, khí tức trên người thay đổi.  
Mặt mũi hiền lành lập tức vô cùng hung dữ, nhìn hung ác như ma quỷ.  
Làn da màu đồng cổ cũng trở nên tối đen.  
Hai mắt lóe sáng hung quang, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ, sát ý hô hào mà ra, lại nồng đậm vài lần.  
So với vừa rồi hoàn toàn như hai người khác.  
Lần này cậu có thể đi chết đi. Hòa thượng lạnh lùng nói, năm ngón tay mỏ ra,  
như móng vuốt ác ma đánh về phía Mạc Phàm.  
Kình phong sắc bén tàn sát bừa bãi mà ra, một trảo như vậy làm người ta có  
cảm giác cho dù là sắt thép cũng bị xé rách, càng không phải nói cơ thể người. "Ha ha."  
Mạc Phàm cười.  
Hắn dùng kiếm khí vẽ ký hiệu trên mặt đất, dưới chân khẽ động, sau đó lùi về phía sau.  
Hòa thượng vồ hụt, ánh mắt dữ dằn hơn.  
- Tiểu tử, cậu đắc tội Khổng tiểu thư, không phải vừa rồi rất hung hãn à, sao bây giờ chỉ biết trốn tránh?  
- Trốn?  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, lại dùng linh khí vẽ ký hiệu trên đất, một kiếm chém về phía hòa thượng. Hòa thượng cười khinh thường, nắm chặt lấy hai tay chắn trước người. “Két!” Tiếng sắt đá chạm nhau vang lên, vậy mà có tia lửa lóe lên trên tay hòa thượng.  
Kiếm khí này chém giết đám Điều gia như thái rau, nhưng lại bị hòa thượng  
dùng cơ thể ngăn cản.  
Chỉ là trên mặt hòa thượng lộ ra chút thống khổ.  
Mạc Phàm hơi nhíu mày, nếu linh khí trong cơ thể đầy đủ, một kiếm này sẽ  
chém hòa thượng tiến vào dưới nền đất.  
Hòa thượng đỡ kiếm khí của Mạc Phàm, hơi vui vẻ.  
- Xem cậu có thể duy trì pháp khí này bao lâu.  
Ông ta từng đấu với vô số người, sao không nhìn ra pháp lực của Mạc Phàm không đủ, kiếm quang yếu đi một chút. Ông ta cười ha ha vươn người lên, quyền pháp đại khai đại hợp, như một khối sắt đánh về phía Mạc Phàm.  
Mặt Mạc Phàm không đổi sắc, một kiếm một kiếm nghênh đón hòa thượng này,  
đến chỗ nào sẽ để lại một ký hiệu.  
Trong một con hẻm cách đó không xa, Chu Hiệt đưa Chu Vân về nhà, mình thì  
quay ngược lại.  
Thấy trường kiếm trong tay Mạc Phàm đã chỉ còn lại ba thước, khí thế càng  
ngày càng yếu, lông mày cô nhíu chặt lại, vẻ lo lắng càng ngày càng đậm.  
—  
Mạc, sư phụ có thể đánh thắng được sao?  
nói.   
Khuôn mặt hòa thượng dữ tợn, vẻ đắc ý càng đậm hơn, cười vang - Tiểu tử, không phải cậu là Mạc đại sư Đông Hải sao, không phải cậu rất ngông cuồng à, là kẻ địch với Khổng gia thì sao chứ, ngay cả ông đây cũng không phải là đối thủ, cậu là kẻ địch với Khổng gia thế nào, đúng là chuyện tiếu lâm, đợi tôi giết  
cậu rồi, lại đi bắt nữ đồ đệ của cậu tiền dâm hậu sát, ai có thể ngăn cản tôi?  
Tu La Tông bọn họ chính là thế lực Khổng gia bồi dưỡng, rất ít người biết đến, bởi vì người biết phần lớn là kẻ địch của Khổng gia, còn đều là người chết.  
Nghe hòa thượng nói vậy, sắc mặt Chu Hiệt lại càng khó coi.  
Chẳng lẽ vừa có một chút hi vọng, lại bị phá hủy?  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói:  
- Ông không làm được gì đâu, bởi vì ông sẽ lập tức thành người chết.  
Một kiếm của Mạc Phàm chém về phía hòa thượng, mượn lực phản chấn lùi lại.  
- Khởi!  
Hắn thầm quát một tiếng, ký hiệu được hắn khắc trên mặt đất lập tức sáng lên, hình thành một Lục Mang Tinh Trận.  
Trong Tinh Trận, vừa rồi hòa thượng còn vô cùng hung hãn, sắc mặt lập tức trầm xuống.  
- Đây là Phục Ma...  
Báo cáo vấn đề trong truyện Gửi tin nhắn cho nhóm trưởng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.