Thần Y Trọng Sinh

Chương 238:




- Ai giả thần giả quỷ ở đây vậy. Điều gia bất mãn nhìn nơi phát ra tiếng, ánh mắt nhìn chàng trai cách đó không xa, đúng là Mạc Phàm.  
Khóe miệng đám Điêu gia lập tức nhếch lên, bọn họ còn tưởng là cảnh sát gì đó đến đây, không ngờ chỉ là một tên nhóc.  
Tiểu tử, nơi này không có chuyện của mày, nhanh về nhà bú sữa đi, nếu không mày cũng bị thu thập.  
Một thuộc hạ của Điêu gia hung dữ nói.  
Chu Hiệt sửng sốt, hai mắt đầy nước mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong đôi mắt tuyệt vọng xuất hiện thêm chút hi vọng.  
- Mạc tiên sinh?  
- Um.  
Mạc Phàm hơi gật đầu với Chu Hiệt:  
- Cô muốn chọn không?  
- Chọn cái đầu mày ấy, nhanh cút đi, nếu không cút mày cũng không có lựa chọn khác.  
Một thuộc hạ của Điêu gia giơ quả đấm, hù dọa nói.  
- Dừng tay.  
Điêu gia giơ tay ngăn cản thuộc hạ, trên mặt tràn đầy tươi cười trêu tức.  
- Cô ta có thể chọn gì, trái lại mày nói thử xem, tiểu bằng hữu.  
Ông ta muốn nhìn xem tên nhóc này có thể làm gì, là hi vọng hay càng tuyệt vọng.  
Mạc Phàm không để ý đến đám Điêu gia, hai tay mỗi bên là tấm chi phiếu 800 vạn và kiếm phù.  
- Cô giúp tôi một lần, tôi cũng giúp cô một lần, chỗ tôi có tấm chi phiếu 800 vạn, cô có thể chọn tiền giải quyết phiền phức, chỗ tôi cũng có sức mạnh vô cùng cường đại đủ để giết bọn họ, cô hoàn toàn có thể tự mình giết bọn họ.  
Sau đó hai tay Mạc Phàm nắm chặt, vân đạm phong khinh nói:  
- Cô cũng có thể bảo tôi ra tay, tôi giúp cô giết tất cả đám người này, cô muốn  
chọn cái nào?  
Tiền bạc, sức mạnh và sức mạnh của người khác?  
Vẻ mặt Chu Hiệt ngẩn ra, cô từng thấy thực lực của Mạc Phàm.  
Ngay cả Khổng tiểu thư Khổng gia ở thành phố Nam Sơn cũng không để vào mắt, tất nhiên ba lựa chọn này đều không giả, mỗi lựa chọn đều có thể thoải mái giải quyết phiền phức trước mắt.  
Nhưng bảo cô chọn, cô nên chọn như thế nào đây?  
- - Còn thất thần làm gì, có phải ngốc hay không, nhanh chọn tiền đi.  
Hai mắt Điêu gia sáng lên nói. Trong ba lựa chọn này, chi phiếu vẫn là đáng tin nhất.  
Tên nhóc này có sức mạnh gì chứ, bất kỳ ai trong số bọn họ đều có thể đánh cậu ta gọi cha, còn cho Chu Hiệt sức mạnh giết bọn họ, tất cả đều vô nghĩa.  
Trái lại chi phiếu 800 vạn còn được, tiểu tử này ăn mặc quê mùa, nói chuyện bình tĩnh như vậy nói không chừng đúng là phú nhị đại.  
Có nhiều tiền như vậy, có thể mua biệt thự không tệ ở trong nội thành, còn cần ở khu lâu năm mỗi ngày.  
- Hô hô, 800 vạn, giàu rồi. Ánh mắt đám Điêu gia nhìn Mạc Phàm như nhìn con dê béo.  
- Chị nhanh chọn tiền đi.  
Chu Vân em trai Chu Hiệt cũng kêu lên.  
Có 800 vạn anh ta có thể trả tiền Điêu gia, lại còn thừa rất nhiều, chị gái anh ta không cần lái taxi, hoàn toàn có thể đổi xe thể thao đi học, cuộc sống giàu có như đa số học sinh.  
- Có nghe thấy không, em trai cô cũng bảo cô chọn tiền đó.  
Điêu gia cười âm hiểm nói.  
Ông ta liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ, mấy tên thuộc hạ ở xung quanh lập tức  
bao vây Mạc Phàm, tránh để hắn chạy trốn.  
Là 800 vạn đó, tuy cũng có thể là giả, nhưng nhỡ đâu lại là thật thì sao, bọn họ sẽ giàu to.  
Chu Hiệt cau mày, vùi đầu trong bộ ngực cao ngất, đôi mắt nén lệ nhìn trái nhìn phải, do dự.  
Từng lựa chọn đều rất mê người, lúc này thật sự không biết nên chọn cái nào. Tiền bạc đứng đầu.  
Sức mạnh cũng rất mê người.  
Mạc Phàm ra tay có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức cho cô.  
- Nhanh chọn đi, mẹ kiếp, không chọn Điều gia chọn giúp cô.  
Điều gia không kiên nhẫn nói. Điều gia ra hiệu, mấy đại hán kia nhanh  
tay chộp lấy chi phiếu Mạc Phàm đang câm.  
Đúng lúc này, bỗng nhiên Chu Hiệt ngẩng đầu, ánh mắt cứng như sắt thép. Tiền bạc sẽ xài hết.  
Người khác giúp đỡ chỉ có một lần, không thay đổi được gì.  
Sức mạnh, cô là một cô gái thật sự có sức mạnh sao?  
Nhưng không thử cô vĩnh viễn không biết, nhỡ đâu cô thật sự đạt được sức mạnh của Mạc đại sư, dù chỉ là một phần mười, cũng đủ để cô thay đổi vận mệnh đau khổ này.  
Chỉ cần có sức mạnh, không chỉ có tiền, những tên khốn nạn này còn dám làm nhục cô sao?  
Cho nên...  
- Tôi lựa chọn sức mạnh, mong Mạc tiên sinh cho tôi sức mạnh.  
Chu Hiệt kiên quyết nói.  
- Sức mạnh không đơn giản như vậy, cô có thể chịu khổ không? Mạc Phàm nhíu mày hỏi. Chu Hiệt đang gặp phiền phức liên tục vẫn lựa chọn đâm vào xe thể thao của Khổng Tuyên, cứu lão mẹ và Tiểu Vũ, cuối cùng còn trả lại chi phiếu 800 vạn. Tấm lòng này phù hợp với yêu cầu gia nhập Thần Nông Tông.  
Nếu Chu Hiệt muốn đạt được sức mạnh, hắn không ngại mang Chu Hiệt nhập  
môn.  
Nếu nhận đồ đệ, sau này hắn rời khỏi Địa Cầu một khoảng thời gian, cũng có người bảo vệ người nhà.  
Nhưng đại đạo muôn vàn, tiên đạo khó câu.  
Cầu đạo giả muôn vàn, chỉ thành một ít, đủ để thấy khó khăn của tiên đạo, không phải người có nghị lực sẽ không đi tiếp được.  
Tôi nhất thế lao khổ, tam sinh đọa sầu uyên, dù khổ đến mấy cũng không sợ. Chu Hiệt cắn răng nói.  
Vận mệnh bị người ta nắm lấy, cô chịu đủ rồi.  
Cho dù ăn thêm khổ gấp bội, cô cũng nguyện ý cải thiên hoán địa. Tuy hơi muộn, nếu sớm một chút có lẽ cô có thể cứu cha mẹ, nhưng cũng không tính là quá muộn.  
Cô muốn sau này thiên địa mặc cô chà đạp.  
chí rất mạnh tỏa ra trên người Chu Hiệt.  
Vừa rồi còn là một cô gái nhu nhược, bỗng nhiên giống như một người vùng vẫy trong tuyệt vọng mà thành ma nữ.  
- Vậy cô nguyện bái tôi làm thầy, vĩnh viễn không làm trái ý của tôi chứ? Mạc Phàm lại hỏi.  
Kiếp trước hắn không gặp phải đồ đệ phản bội, nhưng hắn từng thấy không ít  
sư đồ phản bội giết sư phụ. - Nếu vi phạm, Chu Hiệt tôi sẽ bị trời giáng ngũ lôi, trọn đời không thể siêu sinh.  
Vẻ mặt Chu Hiệt không thay đổi, vô cùng thành kính nói.  
Lam quang trong mắt Mạc Phàm lóe lên, chỉ thấy giữa mi tâm Chu Hiệt có ấn ký sấm chớp cổ xưa lóe qua, biến mất vào trong Thức Hải của cô.  
- Được lắm, vậy cầm lấy kiếm của tôi giết bọn họ đi.  
Vẻ mặt Mạc Phàm không thay đổi nói.  
Sắc mặt đám Điêu gia vô cùng hung ác nham hiểm.  
- Mẹ kiếp hai cái đứa này, đây là đang diễn phim tiên hiệp sao, diễn nhập tâm  
như thế, thiếu chút nữa đã dọa ông đây rồi, xú tiểu tử, nhanh giao 800 vạn ra  
đây, nếu không sẽ cho mày đẹp mặt.  
Chi phiếu 800 vạn ở chỗ tôi, nhưng có khả năng các người không còn mệnh để  
lấy.  
Mạc Phàm cầm chi phiếu nhẹ nhàng xé, chi phiếu hóa thành mảnh nhỏ bay theo  
gió.  
Đám Điều gia sửng sốt, lửa giận xuất hiện trong mắt bọn họ.  
Đó là 800 vạn, cho dù chia đều mỗi người cũng được 7, 80 vạn, cứ thế không còn nữa.  
- Làm thịt tên tiểu hổ lốn này cho tôi, nếu cậu ta không đưa 800 vạn thì giết  
chết cậu ta.  
Điều gia đỏ mắt nói.  
Dê béo tới tay lại bay mất, ai sẽ không tức giận.  
Bốn đại hán hung ác giơ tay bắt lấy Mạc Phàm.  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nhạt, dưới chân khẽ động tránh thoát  
khỏi bốn người, đi đến bên cạnh Chu Hiệt.  
Linh khí rót vào trong kiếm phù, trường kiếm khí một trượng xuất hiện, kiếm khí sắc bén tạo nên một cơn kình phòng quét xung quanh.  
thổi Vừa rồi Điêu gia còn có biểu cảm hung ác, nhìn thấy kiếm khí trong tay Mạc Phàm lập tức bị dọa ngốc, vội vàng lùi về sau.  
- Cậu, cậu là ai?  
- Tôi sao? Tôi là Mạc đại sư bị người ta đánh ba chiêu nổ tung mà ông vừa nói.  
Mạc Phàm cười khẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.