Thần Y Trọng Sinh

Chương 236:




Mạc Phàm ra khỏi đình Hồ Tâm, không ngồi thuyền trực tiếp đạp nước mà đi.  
Chu Hiệt còn chưa lên bờ, hắn đã ở trên bờ đợi thuyền đến bến.  
- Chu tiểu thư, cứ rời đi gấp như thế, là có việc gấp gì sao?  
Mạc Phàm thấy sắc mặt Chu Hiệt trắng xanh, trong hai mắt đều là bối rối, nhíu mày hỏi.  
Vẻ mặt Chu Hiệt sửng sốt, khi cô rời đi vốn muốn gọi Mạc Phàm nói một tiếng, thấy Mạc Phàm uống rượu với những người khác thì không đến quấy rầy, đưa chi phiếu cho vệ sĩ rồi rời đi trước.  
Ai biết Mạc Phàm vừa ngồi ở đình Hồ Tâm uống rượu lại xuất hiện ở bến tàu.  
Mạc tiên sinh này là thần tiên sao?  
- Trong nhà có chút việc, tôi phải quay về một chuyến.  
Chu Hiệt ra vẻ trấn định nói.  
- Có cần tôi giúp hay không?  
Mạc Phàm hỏi.  
Trong mắt Chu Hiệt hiện lên do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra tươi cười vui vẻ.  
- Không cần, chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, không làm phiền Mạc tiên sinh. - Được, vậy đi đường cẩn thận chút. Mạc Phàm không truy hỏi nữa, bình tĩnh  
nói.  
- Um.  
Chu Hiệt cười nhẹ, vẫy một chiếc xe taxi rồi rời đi.  
Mạc Phàm đứng bên cạnh bến thuyền nhìn bóng lưng Chu Hiệt rời đi, đứng yên một lát hắn cũng vẫy một chiếc taxi rời đi.  
Hơn nửa canh giờ sau, xe taxi của Chu Hiệt dừng trước một khu lâu năm. Bởi vì là khu lâu năm, đa số nhà cửa ở đây còn theo phong cách những năm 70, 80, không khác gì tiểu viện nhà nông, gạch đỏ ngói xanh, khá chen chúc. Chỉ có duy nhất một điểm là nhiều nhà 2, 3 tầng, hơn nữa quy hoạch không tệ, cũng coi như là tạo thêm phong cảnh khác cho thành phố.  
Có thể là vì phá bỏ hay dời đi nơi khác, trên tường, trên cột điện đều đầy dấu chữ “Phá bỏ” màu đỏ.  
Chu Hiệt đưa cho người lái xe 50 tệ tiền mặt, không lấy lại tiền lẻ liền đi vào trong ngõ nhỏ.  
Lúc này dưới đèn đường mờ nhạt trong ngõ nhỏ, năm hán tử đầy lưu manh như hung thần ác sát vây quanh một chàng trai, xung quanh còn có sáu người tụ lại một chỗ hút thuốc nói chuyện phiếm, đang canh chừng.  
- Xú tiểu tử, khi nào mới trả tiền?  
Một người đàn ông đầu bóng loáng vẻ mặt dữ tợn, trên đầu xăm hình một con  
chim đại bàng lớn ấn chàng trai lên tường, hung dữ nói.  
- Điêu gia, ông cho tôi chút thời gian, tôi đã gọi điện cho chị gái tôi rồi, lát nữa chị tôi về nhà tôi sẽ lấy tiền của chị ấy, vài ngày sau sẽ trả tiền cho ông. Chàng trai kinh hoảng cầu xin.  
Tuổi chàng trai này ngang với Mạc Phàm, bộ dạng mi thanh mục tú, có năm  
sáu phần tương tự Chu Hiệt, nhưng hoàn toàn không có sự cứng rắn của Chu Hiệt, so với cô ấy trái lại như kẻ bất tài vô dụng.  
- Đòi tiền chị gái cậu, cậu cho rằng chị mình ra ngoài bán... sao mà kiếm được nhiều tiền như thế, cô ta làm gì mà chẳng được, lại cứ thích lái taxi, một ngày chỉ kiếm được một trăm hai trăm, sao trả được mười vạn cậu nợ tôi?  
Điều gia cười mỉa nói. Mười vạn tệ? Chàng trai hơi sững sờ, cho rằng mình  
nghe lầm rồi.  
- Điêu gia, không phải ông cho tôi mượn 5000 tệ, đợi tôi thắng được sẽ trả ông một vạn tệ sao?  
Anh ta nghe nói có đặt cược luận võ, là cao thủ nước ngoài khiêu chiến với cao thủ Đông Hải, anh ta cảm thấy đây là một cơ hội nên tìm Điêu gia mượn 5000 tệ vay nặng lãi, toàn bộ đều đặt Mạc Phàm thắng, anh ta viết rất rõ trong giấy nợ, sau này trả lại một vạn tệ Hoa Hạ, sao lập tức biến thành mười vạn tệ rồi? Một vạn sao, sao tôi nhớ rõ cậu nói là mười vạn tệ nhỉ, lấy giấy nợ ra xem viết thế nào nhé.  
Điều gia lấy giấy nợ ra để trước mặt chàng trai.  
Vẻ mặt chàng trai ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch, trên đó vốn là chữ “Nhất”, thêm một gạch thẳng biến thành “Thập” mười vạn rồi.  
- Ông sửa lại giấy nợ?  
- Làm sao có thể, từ trước đến nay Điều gia tôi không gạt già trẻ, sao có thể làm  
loại chuyện sửa giấy nợ này, có phải không?  
Điều gia cười đắc ý hỏi xung quanh.  
- Tiểu tử, mày dám hoài nghi nhân phẩm Điều gia chúng tao, có phải mày không muốn sống nữa?  
Một thuộc hạ của Điêu gia mặc áo may ô, nuôi tóc dài hung dữ nói.  
- Chắc chắn là mày nhớ nhầm, tao nghe rõ là mày đồng ý đưa cho Điêu gia chúng tao mười vạn, lúc này Điêu gia chúng tao mới cho mày mượn tiền. Một người khác nói.  
- Không có khả năng! Vẻ mặt chàng trai tràn đầy khó mà tin.  
Cho dù anh ta ngốc cũng không có khả năng nói trả Điêu gia mười vạn, 5000 vạn đặt Mạc Phàm cũng chỉ thắng được 9 vạn, còn không đủ trả cho Điêu gia.  
- Nhưng trên giấy nợ viết như thế phải làm sao bây giờ? cười âm hiểm nói.  
Điều gia Dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, giấy nợ bình thường đều viết lớn hơn nhất nhị tam, như vậy căn bản không có biện pháp thay đổi.  
Tiểu tử này viết chữ “Nhất”, cơ hội tốt như vậy ông ta không sửa thì có lỗi với mình.  
Nếu là người có uy tín danh dự, tất nhiên ông ta không dám làm thế, nhưng tiểu tử này ông ta cầu còn không được.  
- Ông, các ông...  
Chàng trai vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn đám Điêu gia.  
- Hô hô, chúng tôi làm sao, trái lại cậu nói xem.  
Điêu gia híp mắt cười nói.  
Vẻ mặt chàng trai đầy lửa giận, nhưng không có biện pháp.  
Đám người này là du côn khu lâu năm, cho dù bọn họ sửa lại giấy nợ cũng  
không có biện pháp.  
- Đúng rồi nói cho cậu biết, Mạc đại sư mà cậu đặt đã chết, bị cao thủ nước ngoài đánh ba chiêu là nổ tan, nể mặt cậu là trẻ con, cậu đưa phiếu đánh cược cho tôi, tôi giúp cậu lấy lại tiền. - Còn mười vạn tệ kia, không phải nhà cậu sắp bị phá sao, cậu đưa khế ước mua bán nhà ra, tôi giúp cậu tìm người khai phá lấy giá tốt, nếu các cậu tự mình đi bàn bạc mà nói, thương nhân khai phá  
cho các cậu cùng lắm là 50 vạn, tôi đi lấy 65 vạn không thành vấn đề, nói không chừng còn lấy được nhiều hơn, đến lúc đó tôi lấy của tôi mười vạn, các cậu lấy của các cậu, thế nào?  
Điều gia cười âm hiểm nói. Khu lâu năm này cách trung tâm thành phố tương đối gần, còn rất rộng, nhưng vì có mấy nhà không bàn bạc chuyển đi được, công trình vẫn đậu ở chỗ này, nhà Chu Hiệt là một trong số đó.  
Rơi vào đường cùng, thương nhân khai phá liền đến tìm ông ta cho ông ta 50  
vạn, để ông ta giúp giải quyết.  
Mấy hộ khác dưới sự uy hiếp của ông ta đã thu phục không nhiều lắm, chỉ còn lại nhà chị em Chu Hiệt. Ông ta nghĩ rất nhiều phương pháp nhưng tiện nha đầu Chu Hiệt kia cứng mềm không ăn, khiến ông ta không làm gì được.  
Đúng lúc em trai Chu Hiệt, Chu Vân tìm ông ta vay tiền, lúc ấy ông ta vui như nở hoa.  
- Không có khả năng, sao Mạc đại sư có thể thua được, chắc chắn ông gạt tôi, chắc chắn là vậy, ông chỉ muốn lấy khế ước mua bán nhà của nhà tôi mà thôi.  
Chu Vân cũng không ngốc, trong chớp mắt liền hiểu.  
Điều gia đánh chủ ý lên khế ước nhà bọn họ không phải ngày một ngày hai, thay đổi giấy nợ hố anh ta cũng vì khế ước mua nhà của nhà bọn họ.  
Sớm biết như thế, chắc chắn anh ta sẽ không đi tìm Điêu gia vay tiền.  
Sắc mặt Điêu gia lạnh lẽo, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn, một tay xách Chu Vân lên, tát bốp bốp hai cái. Xú tiểu tử, Mạc đại sư rắm chó kia đã chết là chết rồi, mày đã cố chấp như thế,  
ông đây không giúp mày đòi tiền đánh cược nữa, mày tự mà làm đi, giao 10 vạn của ông đây ra, nếu tối nay mày không giao ra được, ông đây đánh mày tàn phế, sau đó bắt chị gái mày bán đi.  
Chu Vân bị tát hai cái, hai mắt lập tức đỏ lên, trên mặt đều là hối hận.  
Chị gái anh ta kiếm tiền không dễ dàng, ai biết anh ta lại chọc phải phiền phức lớn như thế.  
- Các ông giết tôi đi, tôi sẽ không giúp các ông lấy khế ước mua bán nhà. mày, đơn giản quá nhỉ.  
Giết Điều gia cười âm trầm, ra hiệu với người bên cạnh:  
Giáo huấn cậu ta một chút. Mấy đại hán cười âm hiểm đi về phía  
Chu Vân.  
Không đợi đại hán đụng vào Chu Vân, giọng nói thanh thúy vang lên. một  
- Dừng tay, đám khốn nạn các người mau buông em trai tôi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.