Thần Y Trọng Sinh

Chương 220:




Người đàn ông trung niên này mới mở miệng, ánh mắt mọi người nhìn Tần gia giống như nhìn Tôn Vũ vừa rồi, thậm chí còn có thêm vài phần kính sợ.  
Quả nhiên Tần gia không hổ là Thái Sơn của thành phố Đông Hải, thậm chí còn có Tiên Thiên Tông Sư tọa trấn.  
Hoa Hạ có một vài Tiên Thiên Tông Sư thì không nói, có thể được thế gia sử dụng cũng không nhiều.  
Dù sao Tiên Thiên Tông Sư giống như người đàn ông trung niên này, có năng lực khai tổng lập phái.  
Những người như vậy không phải ẩn cư sơn dã, thì khai tông lập phái, uy chấn một phương.  
Người nào cam nguyện khuất phục dưới người khác, trở thành nô lệ?  
- Tần gia thật lợi hại.  
- Chắc tên cuồng đồ nước ngoài này xong đời rồi, không đánh được.  
Dù sao Nội Kình cũng kém Tiên Thiền một đại cảnh giới, một tiểu cảnh giới đã cách khá xa, càng không cần phải nói đại cảnh giới.  
Cho dù Tôn Vũ chỉ cách cảnh giới Tiên Thiên nửa bước, nhưng một bước xa như trời đất.  
Khóe miệng Tôn Vũ nhếch lên, mặt không đổi sắc.  
Quả nhiên người phụ nữ này có vẻ khó kéo lên giường, nhưng mà ông ta thích. Ông ta vốn cảm thấy luận võ hôm nay không thú vị, hoàn toàn là nghiền áp, bây giờ trò hay đến rồi.  
- Tôi cảm thấy bóp nát xương cốt Tiên Thiên Tông Sư, sẽ càng thú vị hơn.  
- Hå...?  
Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày, cười khinh thường nói:  
- Tuy sư phụ của ông dạy ngoại công đến cảnh giới Hoành Luyện đại sư, nhưng xem ra sư phụ ông chưa nói với ông chỗ đáng sợ của Tiên Thiên Tông  
Su.  
Ông ta thân là Tiên Thiên Tông Sư, nếu Tôn Vũ chắn được Luyện Tông Sư ông ta còn sợ ba phần, nhưng chỉ là Hoành Luyện đại sư, đối phó ông ta thì kém chút nữa.  
- Quả thật sư phụ tôi không nói cho tôi biết Tiên Thiên Tông Sư ở Hoa Hạ có gì đáng sợ, trái lại ông ấy nói cho tôi biết Tiên Thiên Tông Sư mạnh đến mấy cũng chỉ là con hổ giấy, chỉ cần hao hết nội kình, sẽ không khác gì chết.  
Tôn Vũ cười mỉa nói, trên mặt không có chút e sợ.  
Không phải ông ta chưa từng giết Tiên Thiên Tông Sư, sư đồ Tiên Thiên Tông Sư ở nước ngoài rất nhiều, căn bản không đủ gây sợ hãi.  
Vết thương trên mặt ông ta là do Tiên Thiên Tông Sư để lại, Tiên Thiên Tông Sư liều chết để lại một vết thương trên mặt ông ta, còn ông ta bóp nát trái tim Tiên Thiên Tông Sư kia.  
- Đúng là buồn cười, hôm nay tôi sẽ nói cho ông biết, sư phụ của ông sai rồi. Người đàn ông trung niên cười lắc đầu nói. Muốn hao hết nội kình của Tiên Thiên Tông Sư, phải sống đến lúc đó rồi hãy nói, gần như tất cả Nội Kình đều không sống được đến lúc đó.  
- Sư phụ tôi sai sao? Ha ha, mười đại cao thủ Tiên Thiên của Hoa Hạ các ông cũng thua trong tay sư phụ tôi, những lời sư phụ tôi nói còn cần chứng minh sao? Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi đổi, trong lòng có dự cảm xấu: Sư phụ ông là ai?  
Khóe miệng Tôn Vũ nhếch lên, trên mặt đều là kiêu ngạo.  
- Thanh Bang, Vạn Thiên Tuyệt.  
Những lời này vừa nói ra, cả đình Hồ Tâm khiếp sợ. Chuyện Vạn Thiên Tuyệt đánh bại mười đại Tiên Thiên Tông Sư ở Hoa Hạ, người biết không nhiều lắm, dù sao cuối cùng ông ta vẫn bị người ta đánh bại, vẫn chưa tạo ra nhiều gợn sóng ở Hoa Hạ đã đi ra nước ngoài.  
Nhưng Thanh Bang ai mà chẳng biết?  
Thời dân quốc, ngay cả bang phái lớn ở Hoa Hạ, cho dù lúc đó nắm giữ quyền hành quân sự và chính trị quân phiệt đều kính sợ ba phần.  
Bây giờ Thanh Bang lại càng như mặt trời ban trưa, liên hợp quốc đều có chút kiêng kị.  
Đệ tử của Vạn Thiên Tuyệt ở Thanh Bang, chẳng trách càn rỡ như thế.  
Thanh Bang có tiếng là lưu manh, nếu ai dám động vào đệ tử Thanh Bang, thì đợi Thanh Bang tới cửa báo thù đi, cho dù là đệ tử cấp thấp nhất ở Thanh Bang cũng  
vậy.  
Tôn Vũ có thực lực Nội Kình đỉnh phong,  
sao có thể là đệ tử bình thường ở Thanh Bang, ít nhất là một chấp sự, thậm chí là đường chủ.  
Cho dù Tôn Vũ thực sự ngủ với Lạc Anh, Tần gia và Lạc gia muốn đối phó ông ta, cũng cần phải nghĩ trước nghĩ sau. Lúc này hi vọng của đám phú hào Đông Hải mới xuất hiện lại bị dập tắt. Ngay cả người đàn ông trung niên bên cạnh Lạc Anh vừa rồi còn vân đạm phong khinh, sắc mặt cũng có chút khó  
coi, càng không cần nói đến biểu cảm của Tần Trách, Đường Long và Lạc Anh. - Ông còn thử một chút không? Khóe miệng Tôn Vũ nhếch lên, cười mỉa nói.  
- Cho dù ông là đồ đệ của Vạn Thiên Tuyệt, nhưng nhục nhã tiểu thư nhà chúng tôi, Vạn Thiên Tuyệt đích thân đến cũng không bảo vệ được ông.  
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.  
Tên đã lên dây, không bắn không được.  
Sư phụ của tôi đích thân đến, chắc ông không nhìn thấy, bởi vì ngay cả cửa ải  
của tôi ông cũng không qua được. Tôn Vũ cười tự tin nói. - Hãy lĩnh giáo Ngũ Hành Quyền của Vân Thiên Không tôi, tôi muốn xem uy lực Vạn Tượng Tuyệt của Vạn Thiên Tuyệt có cường hãn như trong truyền thuyết không.  
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói. Trong truyền thuyết, Vạn Thiên Tuyệt vân du thánh địa võ đạo khắp nơi trên thế giới, cuối cùng tìm được công pháp cực phẩm ở một mật địa, uy lực vô cùng cường đại, lúc này mới đánh bại liên tục mười đại Tiên Thiên Tông Sư của Hoa Hạ.  
Công pháp khiến thanh danh Vạn Thiên Tuyệt lan truyền rộng rãi tên là Vạn  
Tượng Tuyệt, được xưng là võ pháp tổng cương của thiên hạ, không bỏ qua chỗ nào, không chỗ nào không bao lấy, Sâm La Vạn Tượng, lại phá hết võ học thiên  
hạ.  
Như ông mong muốn. Tôn Vũ cười mỉa, hai tay giơ lên không trung, không khí rỗng tuếch như bị ông ta nắm trong tay, gió tứ phía bay tới chỗ Tôn Vũ.  
Chỉ trong phút chốc, kình khí giống như rồng giống như hổ như báo xuất hiện quanh quả đấm của ông ta, muôn hình vạn trạng, cảm giác cường đại áp bách theo đó xuất hiện.   
Vân Thiên Không cũng không dám khinh thường, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống đất, một bước năm trượng rơi lên lôi đài.  
Nội khí tuôn ra, hình thành một khí kình như áo giáp bảo vệ bao xung quanh ông ta.  
Cánh tay ông ta lay động, kình khí như hỏa diễm bốc cháy trên tay ông ta. - Mời.  
Vân Thiên Không ngoắc tay với Tôn Vũ nói.  
“Ha ha!” Tôn Vũ liếm môi dưới, ánh mắt giống như sói đói tiếp cận con cừu, tràn  
đầy điền cuồng.   
Thân hình ông ta nhoáng lên một cái, bỗng nhiên cả người như một tia chớp màu đen, đến bên cạnh Vân Thiên Không.  
Bao gồm một quyền mang theo âm thanh phá không đánh về phía Vân Thiên Không.  
Hành Hỏa Quyền! Vân Thiên Không hừ lạnh một tiếng, một quyền như hỏa diễm bùng nổ đánh về phía Tôn Vũ.  
“Đùng đùng!”  m thanh giống như lửa mạnh đang thiêu đốt xuất hiện trong quả đấm, kình phong tùy ý mà đi hai bên, hồ nước kích động.  
Những người xem cách lôi đài tương đối gần dưới chân bất ổn, trực tiếp bị gió thổi ngã, trên mặt nóng rát đau đớn, như bị dao cắt.  
Hai người mới chạm vào nhau, sắc mặt Vân Thiên Không lập tức thay đổi. - Đây là Vạn Tượng Tuyệt?  
Chưa từng thấy Vạn Tượng Tuyệt còn không biết, vừa thấy đã giật mình. Một quyền của Tôn Vũ mới chạm vào ông ta, một lực xé rách xuất hiện, nội khí trên tay ông ta bị kéo sang chỗ Tôn Vũ.  
Không chỉ có vậy, không phải một quyền của Tôn Vũ là Vạn Tượng Tuyệt sao, sao biến thành Hành Hỏa Quyền của ông ta rôi?  
Chẳng lẽ Vạn Tượng Tuyệt thật sự là Vạn Tượng Thiên Dẫn, Sâm La Vạn Tượng?  
“Rầm!” Vân Thiên Không lùi về sau một bước, vẻ mặt kinh ngạc.  
Khóe miệng Tôn Vũ hơi nhếch lên, cười khinh thường.  
- Tôi cho rằng Tiên Thiên Tông Sư ở Hoa Hạ có chút tiến bộ, không ngờ vẫn yếu như vậy, chẳng trách làm nô lệ cho người ta, hóa ra chỉ có chút bản lĩnh đó.  
Lời này vừa vang lên, cả đình Hồ Tâm khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.