Thần Y Trọng Sinh

Chương 216:




Khuôn mặt Đường Khôn tối sầm lại, kình khí trên tay tản đi, lùi về phía sau, ánh mắt nhìn đám người đi tới.  
- Không phải Lạc gia có thù oán với Mạc Phàm sao, sao lại giúp tên cậu ta, chẳng lẽ đường đường là Lạc gia ở Bắc Xuyên lại cúi đầu trước sư phụ tên nhóc này?  
Người tới không phải ai khác, đúng là Lạc Anh, Lạc Minh và một người đàn ông trung niên.  
Người đàn ông trung niên này mặc trang phục luyện võ, tướng mạo bình thường, vứt vào trong biển người căn bản không có người nhận ra, nhưng hai mắt sáng như vì sao.  
Người vừa nói chuyện là Lạc Minh.  
- Lạc gia chúng tôi làm việc không cần Đường Khôn ông quan tâm, ông vẫn nên chuẩn bị thật tốt nên đối phó với tên cuồng đồ nước ngoài ấy thế nào, nếu không ông không chỉ làm mất mặt người Đường gia, còn làm mất mặt người thành phố Đông Hải.  
Lạc Anh nhíu mày, tiếp lời.  
Đường Khôn nhíu mày, trừng Lạc Anh một cái.  
- Hừ, nếu Lạc phu nhân cố gắng che chở tên nhóc này, vậy tôi nể mặt Lạc phu nhân, nhưng tốt nhất các người bảo vệ cậu ta thật tốt, nếu không... Ha ha!  
Đường Khôn không nói hết lời, cười mỉa, ý uy hiếp không cần nói cũng biết.  
Lục tiểu thư, chúng ta lên thuyền đi, nếu như tôi đồng ý với cô, thì sẽ phân xử  
giúp, không có nuốt lời.  
Đường Khôn xoay người nói với Lục Kỳ.  
Lục Kỳ nhíu mày, lập tức giãn ra.  
Cô là đại tiểu thư Lục gia, tất nhiên không phải là người không biết thời thế.  
Lạc Anh là con gái của Lạc Phi tướng quân khai quốc, con dâu Tần Quỳnh tướng quân khai quốc, bà ta ra mặt bảo vệ Mạc Phàm, chuyện hôm nay chỉ có thể tạm thời như vậy.  
Cho dù là Lục gia bọn họ cũng phải nể mặt Lạc Anh, chứ đừng nói Đường Khôn.  
- Mọi chuyện đều nghe chú Đường sắp xếp.  
Lục Kỳ cười khôn khéo nói.  
- Ừm, chúng ta lên thuyền đi.  
Đường Khôn lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, gọi mọi người đi lên thuyền. - Chú Đường, Mạc Phàm này là ai vậy ạ? Thuyền vừa rời đi, Lục Kỳ tò mò hỏi. Mạc Phàm này ăn mặc bình thường, tướng mạo cũng không tính là rất đẹp trai, lại là khách quý của Đường Long, còn được Lạc Anh bảo vệ.   
Cũng không có gì, chỉ là vận khí tốt bái được sư phụ giỏi, cho cậu ta một phương thuốc chữa bệnh truyền nhiễm, cứu được con trai Lạc Anh mà thôi.  
Đường Khôn khinh thường nói.  
- Chẳng trách.  
Lục Kỳ lập tức thoải mái.  
Tuy superSARS không lan truyền tới thành phố Tây Hồ, nhưng cô cũng biết. Nếu vì nguyên nhân này thì dễ lý giải, quả thật chỉ là vận khí tốt, loại chuyện này đặt lên người ai đều như vậy. Vừa rồi cô còn có chút hứng thú với Mạc Phàm, bây giờ thì tràn đầy thất vọng.  
Người như Mạc Phàm, dựa vào vận khí lan truyền thanh danh nhiều lắm, cơ bản đều giống như nhau, mới đầu không ai bì nổi, đợi không còn vận khí sẽ tệ hơn, uổng phí vận khí tốt như thế.  
Nếu cho cô vận khí tốt này, chắc chắn sẽ khác rồi.  
Trên bờ, Mạc Phàm liếc nhìn Lạc Anh một cái, cuối cùng ánh mắt nhìn người  
đàn ông trung niên.  
- Tiên Thiên Tông Sư? Người đàn ông trung niên này ngoại trừ lực Tinh Thần vượt qua người thường rất nhiều, toàn thân như được linh khí vây quanh, nội khí đã cường đại đến mức có thể tỏa ra ngoài, theo ông ta hít thở, đám linh khí này cũng co rụt lại theo. Cho dù bây giờ có đạn, cũng không làm người này bị thương.  
Thân hợp với hành, khí hợp với thần, tâm thần hợp nhất, Tiên Thiên Tông Sư.  
- Nhóc con, ánh mắt cậu không tệ, vậy mà có thể nhìn ra tu vi của tôi.  
Người đàn ông trung niên rất bất ngờ, nói.  
Vừa rồi Đường Khôn cũng không nhìn ra, không ngờ lại bị đứa nhỏ này nhìn ra được.  
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, cảm ứng vượt qua người thường, không nhìn ra mới không bình thường. Nếu không còn chuyện gì tôi đi trước.  
Lạc Anh nhíu mày, đôi tay trắng như phấn nắm chặt.  
- Mạc Phàm, tôi vừa giúp cậu rồi, cậu không định nói cho tôi biết rốt cuộc cậu muốn gì sao?  
Chuyện này hành hạ bà ta sắp điên rồi, cả đời này bà ta không nợ ai cái gì, bây giờ lại nợ Mạc Phàm một thứ, bà ta còn không biết là thứ gì.  
Bà cảm thấy tôi nên cảm ơn bà sao?  
Mạc Phàm nhướn mày, lạnh nhạt hỏi.  
Nếu không phải Lạc Anh ngăn cản, bây giờ Đường Khôn đã không ở trên thuyền, mà ở trong hồ.  
- Cảm ơn thì không cần, cậu cũng gặp cao thủ Tiên Thiên của Lạc gia chúng tôi rồi đó, tôi cho cậu thời gian một đêm suy nghĩ, nếu cậu vẫn không định nói cho tôi biết cậu muốn gì, thì đợi cao thủ Tiên Thiên nhà tôi tới cửa đi. Lạc Anh cắn răng nói. Bà ta không muốn tốn nhiều thời gian với Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm không chịu nói, thì ép cậu ta phải nói. Bà ta không tin cao thủ Tiên Thiên  
không phải là đối thủ của Mạc Phàm.  
- Hå...?  
Mạc Phàm liếc Lạc Anh một cái, cười nhẹ.  
—  
- Tôi cũng nhắc nhở bà một câu, chỉ cần không phải nợ mạng, nợ ân tình của tôi cũng không phải là một chuyện xấu, rất nhanh bà sẽ hiểu rõ.  
Lạc Anh ngẩn người, lông mày nhíu chặt lại.  
Sắc mặt người đàn ông trung niên bên cạnh hơi trầm xuống.  
Tiểu thư, tên nhóc này vô lễ với bà như vậy, hay là tôi dạy dỗ cậu ta trước? Tên nhóc này dám vô lễ với đại tiểu thư Lạc gia, thật sự không biết sống chết. Tuy Mạc Phàm có thể nhìn thấu tu vi ông ta, nhưng thực lực có thể đánh đồng  
được sao.  
Chỉ cần một câu của Lạc Anh, dựa vào bản lĩnh Tiên Thiên Tông Sư có thể bật  
hơi như kiếm, nắm khí thành binh, dạy dỗ Mạc Phàm lặng yên không tiếng động chắc chắn không thành vấn đề.  
Lạc Anh do dự, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ.  
- Không cần, chúng ta đi, chuyện chính quan trọng hơn.  
Nói xong bà ta lại nói với Mạc Phàm:  
Mạc Phàm, cậu suy nghĩ kỹ đi, cậu chỉ có một đêm, nếu không đến lúc đó tôi  
không muốn thu thập cậu, nhưng chưa chắc cao thủ Tiên Thiên của Lạc gia sẽ  
nghe.  
Người đàn ông trung niên kia ngầm hiểu, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.  
Ba người nhanh chóng lên thuyền, đi đến đình Hồ Tâm.  
Mạc Phàm không thèm quan tâm, cũng đi lên thuyền nhỏ.  
- Mạc tiên sinh, có cần nói với Đường tiên  
sinh, để anh ấy chuẩn bị không?  
Tiểu ca chèo thuyền lo lắng nói.  
Lúc này chỉ mới một lát, không chỉ Lục gia ở thành phố Tây Hồ, Đường gia Đông Hải, Lạc gia Bắc Xuyên biểu hiện địch ý với Mạc Phàm, tất cả đều không phải là nhân vật dễ chơi.  
- Không cần.  
Mạc Phàm cười nhạt nói. Nếu Đường Long có thể quản được, vậy thì không phải là Đường Long Tiểu ca chèo thuyền cũng chỉ nói như  vậy, nên nhắc nhở đã nhắc nhở rồi, Mạc Phàm không nghe anh ta cũng không có biện pháp.  
Chỉ trong phút chốc, thuyền đã đến đình Hồ Tâm.  
Bởi vì vừa rồi chậm trễ không ít thời gian, ở đây đã tụ tập không ít người, thành phố Đông Hải, thậm chí các nhân vật nổi tiếng ở thành phố gần đây cũng  
đến.  
Tần gia, Đường gia, Vương gia, Lưu gia ở Đông Hải, Lý gia, Trương gia, Tiền gia Nam Sơn, Long gia Bắc Xuyên.  
Trong đình Hồ Tâm dựng một lôi đài tạm thời, Đường Khôn đã ở bên trên,  
xung quanh lôi đài ngồi đầy thế lực khắp noi.  
Trên đất trống xung quanh đình, đứng đầy phú nhị đại và đệ tử thế gia, một  
đám người kiễng chân lên, ánh mắt nhìn chằm chằm lôi đài, đợi cao thủ tuyệt  
đỉnh quyết đấu, mãi mà không thấy cao thủ nước ngoài trong truyền thuyết xuất hiện.  
- Lý Hưng, không phải cao thủ nước ngoài cậu mời đến không dám tới đấy  
chú.  
Lưu lão Lưu gia nhưỡng rượu thế gia đang phẩm trà, cười mỉa hỏi Lý Hưng trong đình.  
Cao thủ nước ngoài là Lý Hưng mời đến, không phải là bí mật gì với bọn họ.  
Nhưng Đường Khôn đã đợi trên lôi đài lâu như vậy, mà không thấy cao thủ nước ngoài xuất hiện, không phải lâm trận luống cuống đấy chứ?  
Lưu lão mới mở miệng, người thành phố Đông Hải ở xung quanh đều cười đắc ý.  
Nhất là người Đường gia, càng đắc ý hon.  
Tôi thấy có khả năng này. Khóe miệng Đường Khôn nhếch lên, kiêu ngạo nói.  
Ông ta so tài với hơn một ngàn cao thủ, không ít người lâm trận luống cuống,  
hơn phân nửa tên cuồng đồ nước ngoài này cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.