Thần Y Trọng Sinh

Chương 208:




- Cậu là ai hả.  
Tôn Ngọc Trụ không kiên nhẫn quay lại nhìn.  
Không ít người xem náo nhiệt cũng nhìn qua, không khỏi lắc đầu.  
Hai đứa bé 16, 17 tuổi đứng ở cửa, đúng là Mạc Phàm và Bàn Tử.  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, liếc mắt nhìn Thư Băng Tuyết một cái, sau đó ánh mắt phát lạnh, nhìn về phía Tôn Ngọc Trụ.  
- Tôi là ai không quan trọng, không phải anh đòi tiền sao?  
Hắn từng thấy người đàn ông này rồi, người nhà Thư Băng Tuyết cầm 20 vạn nhà Tôn Ngọc Trụ, bán cô cho anh ta.  
Thư Băng Tuyết vì đào hôn, tới thành phố Đông Hải mở quán cơm, ai biết vẫn bị Tôn Ngọc Trụ tìm được.  
Tôn Ngọc Trụ luôn đến trong quán đòi tiền, không trả tiền sẽ ở lại quán không đi.  
Có một lần hắn không quan tâm nữa, tranh chấp với Tôn Ngọc Trụ, bị Tôn Ngọc Trụ dẫn người đánh một trận.  
Quán cơm này mở chưa tới một năm, vì Tôn Ngọc Trụ thường xuyên đến đòi tiền mà không duy trì được nên đóng cửa.  
Thư Băng Tuyết bị mấy anh em của Tôn Ngọc Trụ mang về nhà, ép vào động phòng.  
Chuyện này không tính là gì, sau đó Tôn Ngọc Trụ vẫn không thay đổi thói mê cờ bạc.  
Có một lần đánh bạc với người ta, vậy mà đặt cược ngủ với Thư Băng Tuyết một đêm, mấy người kia đã sớm thèm muốn Thư Băng Tuyết, ba người đặt bẫy, kết quả Tôn Ngọc Trụ bị thua thảm hại. Đêm đó mấy tên cờ bạc mang theo Tôn Ngọc Trụ xông vào phòng Thư Băng Tuyết, sau đó hắn nghe nói Thư Băng Tuyết tự sát.  
Tôn Ngọc Trụ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trên mặt lộ ra vui mừng.  
- Thư Băng Tuyết, hóa ra khẩu vị của cô nặng như vậy, thích trâu già gặm cỏ non, tìm một đứa nhóc nhỏ như vậy, còn là vị thành niên, như vậy là phạm pháp đó? Thư Băng Tuyết nhìn Mạc Phàm, lúc trước còn vui vẻ, nhưng nhìn thấy một đứa con nít đi ra khỏi đám người giúp cô, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra chút lo lắng.  
Cảnh sát đều không giúp được cô, tên nhóc này đứng ra chỉ biết rước họa vào thân đi?  
- Tôn Ngọc Trụ, anh nói linh tinh, tôi căn bản không biết cậu ta.  
- Lúc này còn bảo vệ cậu ta, muộn rồi, khà khà!  
Tôn Ngọc Trụ dời mắt nhìn Mạc Phàm:  
Nói đi, cậu chơi vị hôn thê của tôi, chuẩn bị cho tôi bao nhiêu tiền giải quyết chuyện này?  
- Anh muốn bao nhiêu?  
Mạc Phàm lạnh lùng hỏi, hàn quang trong mắt lóe lên.  
Tôn Ngọc Trụ sờ cằm, đôi mắt chuột đánh giá Mạc Phàm.  
Quần áo của Mạc Phàm vô cùng bình thường, không giống tên nhóc nhà có tiền. Nhưng tiểu mập mạp bên cạnh hắn có bộ dạng nhà giàu mới nổi, chỉ riêng chiếc dây chuyền vàng to bằng ngón cái trước ngực, có giá trị không ít tiền. Như vậy đi, tôi còn chưa chạm vào vị -hôn thê của tôi, người có khuôn mặt và dáng người như vậy, cho dù cậu đến Hoàng Gia Cửu Hào tìm cũng không có,  
tôi cũng không cần nhiều, tôi đặt sính lệ là 20 vạn, cậu cho tôi 30 vạn được rồi, thế nào, không nhiều lắm đúng không? Tôn Ngọc Trụ cười âm hiểm nói.  
Ngày mai thành phố Đông Hải có đại hội luận võ, nghe nói là cao thủ nước ngoài khiêu chiến mỗi đại cao thủ ở thành phố Đông Hải.  
Có thi đấu thì có đánh cược, anh ta đã nhận được chút tin tức, trăm phần trăm có thể thắng tiền.  
Nếu có thể dùng Thư Băng Tuyết đổi 30 vạn, thắng đặt cược 30 vạn có thể biến thành hơn 100 vạn, anh ta cũng thành phú ông trăm vạn.  
Đến lúc đó không chỉ mua được mấy Thư Băng Tuyết hầu hạ anh ta, còn có rất nhiều rất nhiều tiền, đến lúc đó lại tìm vài người mang Thư Băng Tuyết về nhà, một được ba.  
- Tôn Ngọc Trụ, anh nói linh tinh, 20 vạn sính lễ đó, tôi đã trả nhà anh 10 vạn, bình thường anh lấy tiền ở chỗ tôi, cũng đã hơn 2 vạn rồi.  
Thư Băng Tuyết nói.  
- Tôi muốn 30 vạn thì sao, tiền sính lễ tôi cho cô, không biết tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền, 30 vạn đã tiện nghi cho tên nhóc này rồi.  
Tôn Ngọc Trụ không biết vô liêm sỉ nói.  
- Tôn Ngọc Trụ, anh vô liêm sỉ.  
Thư Băng Tuyết tức giận nói. Tôn Ngọc Trụ không để ý đến Thư Băng Tuyết, híp mắt, nói với Mạc Phàm: - Nhóc con, thế nào, suy xét kỹ đi, nếu cậu không lập tức lấy ra được nhiều tiền như vậy, chúng ta có thể trả theo giai đoạn, lãi sao, chúng ta sẽ tính khác, sẽ không cao đâu.  
Anh ta thường xuyên đi vay nặng lãi, trước lạ sau quen, cũng biết một chút.  
Tiểu tiên sinh, cậu đừng để ý đến anh ta, anh ta lừa gạt cậu đó, nhanh rời đi đi,  
cậu cứ mặc kệ chuyện này đi. Thư Băng Tuyết nói. Với hiểu biết của cô về Tôn Ngọc Trụ, cho dù Mạc Phàm đưa tiền cho Tôn Ngọc Trụ, chắc chắn anh ta cũng sẽ không bỏ qua.  
Tôn Ngọc Trụ bị vạch trần, khuôn mặt dữ dằn, giơ tay định tát Thư Băng Tuyết. - Tiện nhân, cô nói gì, có tin ông đây giết chết cô hay không?  
Tay anh ta còn chưa chạm vào Thư Băng Tuyết, đã bị một bàn tay nắm lấy.  
Đánh phụ nữ thì tính là có bản lĩnh gì, hai chúng ta nói chuyện. Mạc Phàm lạnh lùng nói. Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp Tôn Ngọc Trụ, đương nhiên biết Tôn Ngọc Trụ là ai.  
Nhưng là ai thì sao chứ.  
Tôn Ngọc Trụ thấy Mạc Phàm không đi, còn muốn tiếp tục bàn bạc với anh ta, khóe miệng anh ta nhếch lên, cười đắc ý. - Đương nhiên có thể, chúng ta bàn bạc, mặc kệ người phụ nữ này, cậu chuẩn bị  đưa tiền cho tôi thế nào, chuyển khoản hay là tiền mặt?  
- Đều được, nhưng mà tôi cảm thấy 30 vạn quá ít.  
Mạc Phàm buông tay ra, cười mỉa nói.  
- Cái gì?  
Thư Băng Tuyết nhìn Mạc Phàm đầy khác thường: - Đừng trúng kế của anh ta, anh ta là một tên lừa gạt đó.  
Tôn Ngọc Trụ vui vẻ, chẳng lẽ nhìn nhầm, hôm nay gặp được phú nhị đại?  
- Vậy cậu cảm thấy bao nhiêu tiền thì thích hợp?  
- 1000 van.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Bà chủ mỹ nữ như vậy, sao có thể có giá trị 30 vạn.  
1000 vạn, cho dù là Thư Băng Tuyết, hay là người xem náo nhiệt xung quanh đều sửng sốt.  
- - Tên nhóc này là ai vậy, có tiền như thế?  
- Không phải là nói khoác đấy chứ?  
Vì phụ nữ, tốn 1000 vạn, tên kia phá của à?  
Ở đây chỉ có Bàn Tử coi như bình tĩnh, không lo lắng chút nào.  
Nhưng anh ta cũng có chút nghi ngờ, không phải Mạc Phàm nhìn trúng bà chủ quán này đấy chứ?  
- 1000 van?  
Tôn Ngọc Trụ không khỏi nuốt nước miếng, anh ta không nghĩ nhiều tiền như vậy.  
Nếu có nhiều tiền như vậy, sau này mỗi ngày đổi một phụ nữ cũng không thành vấn đề. - Có thể, có thể.  
Tôn Ngọc Trụ vội vàng gật đầu.  
- Vậy trả tiền đi, 1000 vạn. Mạc Phàm vươn tay ra với Tôn Ngọc Trụ nói.  
Xung quanh lập tức ngây ngốc, vốn rằng Mạc Phàm cho Tôn Ngọc Trụ  
tưởng 1000 vạn, ai biết Mạc Phàm đòi Tôn Ngọc Trụ 1000 vạn.  
- Nhóc con, mày đang đùa giỡn tao sao?  
Tôn Ngọc Trụ nhíu mày, phẫn nộ nói.  
Muốn chơi người phụ nữ của anh ta, còn bắt ông đây đưa 1000 vạn, đùa ông đây  
sao?  
- Đùa giỡn anh?  
Mạc Phàm cười nói.  
Anh bắt nạt bà chủ lâu như vậy, phí tổn thất tinh thần là 999 vạn, cộng thêm  
mấy vạn anh lấy ở đây, 1000 vạn đã tiện nghi cho anh rồi?  
- Cô ta là vị hôn thê của tao, tao muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế đó, mày  
quản được sao?  
- Vị hôn thê của anh, có chứng cứ không?  
Mạc Phàm cười hỏi. Sắc mặt Tôn Ngọc Trụ trầm xuống:  
- Vị hôn thê còn cần chứng minh sao?  
Không có chứng minh, có phải tôi có thể nói anh là cháu tôi không?  
Bàn Tử xen miệng vào nói.  
- Tên mập đáng chết, mày nói cái, ai là cháu mày?  
Tôn Ngọc Trụ nhìn chằm chằm Bàn Tử, hung dữ nói.  
- Đương nhiên anh không phải là cháu tôi, cháu tôi không bỉ ổi giống như anh.  
Bàn Tử cười nói.  
—- Tên mập đáng chết, mày muốn chết có phải không?  
Khuôn mặt Tôn Ngọc Trụ dữ dằn, cầm lấy một chai rượu muốn đập Bàn Tử.  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên Muốn chết chính là ông đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.