Thần Y Trọng Sinh

Chương 203:




Mạc Phàm rời khỏi bệnh viện không lâu, tin tức Tứ Tham Thang của hắn có thể chữa trị superSARS cũng lan truyền nhanh chóng toàn thành phố Đông Hải.  
Tần Doãn Nhi, Sở gia quyết định cầm hợp đồng, nhanh chóng đi đến xưởng dược Mạc gia.  
Lúc này ai có thể lấy được Tứ Tham Thang ở xưởng dược Mạc gia tiêu thụ giùm, sẽ kiếm được lợi ích lớn nhất.  
Mỗi bệnh viện lớn ở thành phố Đông Hải, thậm chí là bệnh viện ở thành phố khác nghe tin, cũng lấy tốc độ nhanh nhất đi đến xưởng thuốc Mạc gia, sợ chậm sẽ bị cướp sạch.  
Trên TV radio cũng điên cuồng chiếu tin đột phá lớn về bệnh dịch.  
Chưa đến một ngày, Mạc Phàm và Tứ Tham Thang truyền hơn nửa tỉnh Giang Nam, gần như tất cả mọi người đều bàn luận về Mạc Phàm.  
Ngay cả cha hắn cũng gọi 6 cuộc, không ngừng xác nhận.  
- Tiểu Phàm, mẹ con bảo cha hỏi con, Mạc Phàm chữa trị superSARS trên TV không phải là con đấy chứ?  
Mạc Phàm đều cười, trả lời sáu lần.  
Lần thứ bảy vừa gọi tới, Sở Kinh Ngữ liền đến xưởng dược, lúc này cha Mạc Phàm mới bỏ qua cho Mạc Phàm, đi gặp Sở Kinh Ngữ.  
-
- Lát nữa lại tìm con nói chuyện, thị trưởng tìm cha.  
Cùng lúc đó, những phú hào đêm đó ở hội đấu giá cũng nhận được điện thoại của Tần Trách.  
- Alo, Lưu tổng, tôi là Tần Trách, ông đã xem tin tức rồi chứ, khi nào ông mới đưa Khô Mộc Châm đồng ý cho Mạc đại sư đây, đúng rồi, lần này Mạc đại sư nói sẽ không hoàn lại, nói cách khác cho dù ông đưa Khô Mộc Châm, cũng sẽ không giúp ông luyện chế ra bất luận pháp khí gì.  
Tần Trách cười mỉa nói.  
Vẻ mặt Lưu Quốc Đống sửng sốt, hối hận mãi không nói nên lời.  
Đúng là thông minh bị thông minh hại.  
Mấy ngày hôm trước ông ta đã nhận được tin tức, nói Tần gia cúi đầu xin lỗi Mạc Phàm.  
Hôm nay thuốc của Mạc Phàm có thể chữa khỏi superSARS, cho dù Tần gia muốn động vào Mạc Phàm cũng không động được, dù sao công lao lớn như thế vẫn còn đó.  
Nếu lúc trước đưa Khô Mộc Châm cho Mạc Phàm, không những có quan hệ thân thiết hơn với bác sĩ Mạc, còn nhận được một món pháp khí.  
Đáng tiếc không có nếu, trên đời này cũng không có hối hận.  
Chỉ có hiện thực, bảo bối ông ta trân quý phải chắp tay tặng người ta, pháp khí cũng không có, quan hệ cũng không có.  
- Thế nào, Lưu tổng, ông không chịu cho sao?  
Tần Trách lạnh lùng thốt lên.  
- Cho, làm sao có thể không cho, tôi lập tức đưa qua cho Mạc đại sư.  
Lưu Quốc Đống khóc không ra nước mắt nói.  
Không cho mà nói, sau này ông ta đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở thành phố Đông Hải.  
Ngoại trừ Lưu Quốc Đống, những phú hào ngày đó tham gia đấu giá đều nhận được điện thoại Tần Trách đòi nợ.  
- Đường tổng, tôi nhớ rõ Mạc đại sư muốn...  
- Lý tổng...  
Đám người này vô cùng buồn bực, không thể không đồng ý đưa bảo bối của mình cho Mạc Phàm.  
Rõ ràng là tặng quà, nhưng không chiếm được bất luận lợi ích gì, chỗ tốt duy nhất là Mạc Phàm sẽ không so đo với bọn họ, không hơn.  
Đám người này phần lớn là thương nhân,  
lần này đã mua bán lỗ vốn nhất, khiến ruột cả đám như bị đứt. Không chỉ những phú hào này, thành phố Đông Hải, trong biệt thự số 6 Vân Trung Thự.  
Sắc mặt ba người Lý Hưng, Chu Trường  
Hoằng và Vương Thiên Tước cũng rất  
kém.  
Lý Hưng và Vương Thiên Tước đều khiêu  
khích Mạc Phàm khi Mạc Phàm bị Tần gia chèn ép.  
Một người từ chối trả hai triệu, một  
người từ chối hòa giải với Mạc gia. Bây giờ Mạc Phàm không chỉ khiến Tần gia và Lạc gia cúi đầu, danh vọng còn nâng lên một bước.  
Cho dù bây giờ hai người sửa chữa lại, chuyện này cũng không dễ giải quyết như thế.  
- Lý tổng, tôi nên làm gì bây giờ?  
Vương Thiên Tước lo lắng nói.  
về Lý Hưng có thể phủi mông, quay thành phố Nam Sơn, Mạc Phàm có gan  
cũng không dám đi đến thành phố Nam Son.  
Nhưng phần lớn sản nghiệp của Vương gia ông ta đều ở thành phố Đông Hải,  
ngoại trừ bán tất cả tài sản lấy tiền mặt, nếu không ông ta không đi được. Chu Trường Hoằng cũng nhìn Lý Hưng đầy chờ mong, bọn họ là châu chấu trên dây thừng, nếu Lý Hưng không có biện pháp, ông ta chỉ có thể rời đi.  
Lông mày Lý Hưng nhíu chặt lại, sắc mặt vô cùng âm trầm.  
Vốn tưởng rằng không cần bọn họ ra tay, Mạc Phàm sẽ bị Tần gia và Lạc gia chèn ép đến chết.  
Ai cũng không ngờ lúc này lại có superSARS, còn được Mạc Phàm chữa  
tri.  
- Đừng có gấp, không phải cao thủ nước ngoài phái tới còn chưa tới sao, đến lúc đó chỉ cần cao thủ ở nước ngoài giết chết Mạc Phàm, chúng ta còn sợ cậu ta?  
Sắc mặt Chu Trường Hoằng và Vương Thiên Tước chuyển biến tốt hơn chút.  
- Khi nào cao thủ ở nước ngoài đến, gần đây có tin tức không?  
Vương Thiên Tước vội vàng hỏi.  
Nếu có thể đợi được cao thủ ở nước ngoài, tất nhiên an toàn hơn nhiều, vấn  
đề là sợ không đợi được, đã qua tám chín ngày rồi, cao thủ ở nước ngoài vẫn không có một chút tin tức. Lý Hưng còn chưa mở miệng, bỗng nhiên di động ông ta vang lên, là một dãy số nước ngoài.  
Hai mắt ông ta sáng lên, ý bảo hai người lạnh yên lặng, nhận điện thoại, một giọng nói như dao truyền từ trong ra. - Tôi đã lên đường, bốn ngày sau đến,  
nhớ rõ đón tôi, địa điểm giống như lần trước, không được muộn.  
Từng chữ như châu ngọc, rơi xuống đất có tiếng vang.  
- Được, nhất định, nhất định!  
Lý Hưng kích động nói.  
“Tút tút tút...” Điện thoại bị tắt luôn.  
Lý Hưng không thèm để ý, ném điện thoại di động sang một bên, hai tay xoa xoa, trên mặt đều là vẻ hưng phấn.  
- Có nghe thấy không, bốn ngày, chỉ cần bốn ngày này chúng ta không đụng vào Mạc Phàm, sẽ không có vấn đề, bốn ngày sau sẽ là ngày chết của Mạc Phàm,  
hai người còn lo lắng làm gì.  
Lúc này lông mày Vương Thiên Tước mới giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói.  
- Cuối cùng cũng đến, để tên nhóc kia sống thêm bốn ngày, tôi nhịn tên nhóc  
kia lâu rồi.  
Ông ta đường đường là Vương gia, phú thương số một Đông Hải, lại bị một tênnhóc 16 tuổi làm sợ tới mức mỗi ngày đều kinh hồn táng đảm.  
Sắc mặt Chu Trường Hoằng cũng dịu đi chút, chỉ là trong mắt vẫn lóe lên chút lo lắng.  
Người ở nước ngoài đến đánh thắng Mạc Phàm thì được, không đánh lại bọn họ thật sự xong rồi.  
- Chu đại sư còn lo lắng sao?  
Lý Hưng nhận ra được Chu Trường Hoằng còn lo lắng, hỏi.  
- Chẳng lẽ các cậu không lo lắng người ở nước ngoài không đánh lại được Mạc Phàm?  
- Người có thể giết Tiên Thiên Tông Sư, còn không giết được một tên nhóc 16 tuổi sao?  
Lý Hưng cười nói.  
Không phải gần đây ông ta chỉ ham mê tửu sắc, còn bảo quan hệ ở nước ngoài tra xét tin về đồ đệ thứ chín của Vạn Thiên Tuyệt.  
Người này tên là Tôn Vũ, là anh họ Tôn Hổ, tuy là đồ đệ thứ chín của Vạn Thiên Tuyệt, nhưng thực lực chắc chắn trên chín.  
Là người từng dựa vào thực lực Nội Kình đỉnh phong, giết chết một võ giả cảnh  
giới Tiên Thiên Tông Sư, thực lực không thể khinh thường.  
Vạn Thiên Tuyệt phái ông ta tới, chắc chắn tin tưởng ông ta có thể nắm chắc Giết giết chết Mạc Phàm. chết Tiên Thiên Tông Sư? Chu Trường Hoàng sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp. Nếu Tiên Thiên Tông Sư và thiên sư cấp bậc Chân Nhân tranh đấu, Chân Nhân đều là thắng nhiều thua ít, nhất là để Thiên Tông Sư gần người, trên cơ Tiên bản Chân Nhân sẽ thập tử vô sinh.  
Nước ngoài phái tới Nội Kình đỉnh phong có thể giết chết Tiên Thiên Tông Sư, thực lực không phải cường hãn bình thường, cho dù Mạc Phàm thật sự đến cảnh giới Chân Nhân, chỉ sợ cũng mất mạng.  
- Nước ngoài đúng là ra tay lớn, lão hủ bội phục.  
Lúc này băn khoăn trong mắt Chu Trường Hoằng mới được đánh tan một  
chút.  
- Hô hô, nào, uống đi!  
Lý Hưng và Vương Thiên Tước nâng ly rượu lên, cười nói.  
Bốn ngày, chỉ cần bốn ngày, không chỉ Mạc Phàm phải chết, thành phố Đông  
Hải cũng phải thay đổi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.