Thần Y Trọng Sinh

Chương 196:




Thuốc của Mạc Phàm có tác dụng với bệnh truyền nhiễm, đã là sự thật.  
Một khi bắt đầu sử dụng phổ biến, tình hình bệnh dịch sẽ được Mạc Phàm giải trừ, công lao này sẽ không liên quan gì nhiều đến bọn họ.  
Cho nên bọn họ mới tìm Mạc Phàm, nói điều kiện.  
Mạc Phàm nheo mắt, hàn quang trong mắt lóe lên, xoay người lại, cười lạnh lùng.  
- Như vậy đi, tôi cho các ông một cơ hội, nếu điều kiện của các ông có thể đả động được tôi, tôi sẽ suy xét một chút.  
- Nhất định điều kiện sẽ khiến bác sĩ Mạc hài lòng.  
Lữ Hữu Tài cười đắc ý, liếc mắt nhìn Hoàng Đào Nhiên một cái.  
Cán chuôi đã bị bọn họ nắm lấy, không cúi đầu được sao?  
Lúc này sắc mặt Hoàng Đào Nhiên mới tốt hơn một chút.  
- Thứ nhất, tôi sẽ lập tức phê chuẩn cho xưởng dược nhà bác sĩ Mạc, thứ hai, chúng tôi sẽ giúp bác sĩ Mạc tuyên truyền mạnh thuốc này, hơn nữa sẽ là nơi duy nhất sản xuất thuốc chữa bệnh truyền nhiễm kia, thứ ba, chúng tôi có thể xin cho bác sĩ Mạc độc quyền, tối đa hóa lợi ích của cậu, thứ tư, chỉ cần bác sĩ Mạc nguyện ý, chuyên gia Hoàng của chúng tôi có thể tiến cử cậu đến thủ đô làm việc, đây chính là cơ hội hiếm có, thế nào, bác sĩ Mạc, có cảm thấy hứng thú không?  
Lữ Hữu Tài thao thao bất tuyệt nói.  
- Điều kiện của các ông?  
Mặt Mạc Phàm không thay đổi, hỏi.  
- Điều kiện sao, rất đơn giản, chỉ cần bác sĩ Mạc gia nhập tổ nghiên cứu phát triển, thừa nhận loại thuốc này do tổ nghiên cứu giúp đỡ tạo ra, chỉ hi sinh một chút, tất cả chúng ta đều vui vẻ.  
Lữ Hữu Tài cười nói.  
Theo ý ông ta, Mạc Phàm chỉ muốn làm xưởng dược nhà mình lớn hơn.  
Nếu thích tiền, vậy thì thỏa mãn cậu ta, nhưng phải giao công lao ra đây.  
Chỉ cần Mạc Phàm gia nhập tổ nghiên cứu phát triển, thừa nhận đây là thành quả của tổ nghiên cứu, công lao giải trừ bệnh dịch lần này đều thuộc về tổ nghiên cứu phát triển rồi.  
Đợi khen thưởng xong, phân chia thế nào phải theo ý Hoàng Đào Nhiên?  
Đến lúc đó gây khó dễ cho Mạc Phàm thế nào, hoàn toàn dựa vào tâm tình của bọn họ.  
Cho dù đến lúc đó Mạc Phàm lật lọng nói thuốc do chính cậu ta nghiên cứu ra, cũng không có tác dụng, bệnh dịch đã được giải trừ, nói những chuyện này cũng vô ích.  
Mạc Phàm nhíu mày, cười không nói gì, tính toán không tệ.  
Lữ Hữu Tài thấy Mạc Phàm không nói lời nào, tiếp tục nói:  
- Thực ra bác sĩ Mạc là người trẻ tuổi thông minh nhất tôi từng gặp, chắc sẽ tưởng tượng ra được, nếu không có tôi ủng hộ, không có chuyên gia Hoàng giúp đỡ, cậu muốn đạt hiệu quả tốt nhất cũng rất khó, nhưng cậu đồng ý với điều kiện của chúng tôi thì khác, xưởng dược nhà cậu sẽ lập tức sản xuất, biến thành xưởng dược nổi tiếng ở Hoa Hạ, rất có khả năng sau này có chi nhánh ở cả Hoa Hạ, đây không phải chuyện bác sĩ Mạc muốn sao?  
- Nói rất hay.  
Mạc Phàm gật đầu cười nói.  
Lữ Hữu Tài này không nên đi làm quan, mà nên đi làm nhà diễn thuyết.  
Trong lòng Lữ Hữu Tài vui vẻ, vội vàng hỏi:  
- Bác sĩ Mạc đồng ý rồi hả?  
Khóe miệng Hoàng Đào Nhiên nhếch lên, cười nham hiểm, không ngờ lại thuận lợi như vậy.  
Nhóc con cuối cùng vẫn là nhóc con, rất dễ bị lừa.  
Chỉ cần Mạc Phàm đồng ý, không phải sau này mặc ông ta trả thù?  
- Đồng ý? Thủ tục xưởng dược nhà tôi vốn nên có, cần ông cho sao?  
- Tứ Tham Thang của tôi có thể chữa trị bệnh truyền nhiễm là lan truyền mạnh nhất, cần ông tới đẩy tiêu thụ?  
- Nếu tôi thừa nhận Tứ Tham Thang là nghiên cứu của tổ nghiên cứu phát triển, độc quyền còn thuộc về tôi sao?  
- Còn chuyện đến thủ đô làm việc, ha ha, các ông cứ giữ cho mình đi, lấy đồ của tôi trao đổi với tôi, các ông tính toán thật hoàn mỹ.  
Mạc Phàm cười, vạch trần thẳng tất cả điều kiện Lữ Hữu Tài đề xuất.  
Thực sự cho rằng hắn chỉ là một đứa bé thành thục hơn người bình thường một chút?  
Nếu dựa vào tuổi tác và kinh nghiệm, hai người cộng lại nhân năm mới có thể so được với hắn, còn chỉ số thông minh cũng phải nhân 10 trở lên.  
Nói vài câu xong, giống như mấy cái tát đánh mạnh vào mặt hai người họ.  
Tươi cười trên mặt Hoàng Đào Nhiên lập tức cứng ngắc, lửa giận trong mắt xuất hiện.  
Sắc mặt Lữ Hữu Tài cũng âm u trong chớp mắt, tức đến mức cắn chặt răng.  
- Bác sĩ Mạc, chúngtôi mang theo thành ý mà đến, cậu đừng có mà lòng tham không đáy rắn nuốt voi, muốn độc chiếm tất cả công lao và ích lợi, cẩn thận không thể nuốt vào, trái lại bị nghẹn chết.  
Lữ Hữu Tài trầm giọng uy hiếp.  
Bệnh dịch gần như thường cách một khoảng thời gian sẽ xuất hiện một lần, lúc trước không phải không ai muốn độc chiếm, nhưng gần như không có mấy ai thành công.  
Mấy người thành công đều là người có bối cảnh uy vọng lớn.  
Mạc Phàm chỉ là một tên nhóc, không có thân phận bối cảnh gì, lại dám nói như vậy.  
Mạc Phàm híp mắt, rắn nuốt voi?  
Nếu như hắn là một con rắn, cho dù là yêu thú lớn nhất trong Tu Chân giới hắn cũng có thể nuốt xuống được.  
- Tôi không cần các ông lo lắng, các ông vẫn nên suy nghĩ cho mình ấy.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói:  
- Đúng rồi, nói cho các ông một chuyện, tôi ghét nhất bị người ta uy hiếp, đây là chuyện mà các ông hối hận nhất đời này.  
Hai người tự cho là đúng uy hiếp hắn, còn áp chế nhiều lần, đúng là ngây thơ.  
Tuy không có tác dụng gì với hắn, nhưng hắn sẽ không bỏ qua cho hai người.  
Giống như những lời hắn nói với Lạc Anh, nếu muốn làm kẻ địch, nhất định phải chịuđược lửa giận trước.  
Hai người này muốn chiếm danh lợi, bọn họ không chỉ không chiếm được bất luận danh lợi gì, còn có thể mất đi tất cả lúc trước.  
Hoàng Đào Nhiên nhíu mày, cuối cùng không nhịn được lửa giận trong lòng.  
- Nhóc con, là cậu ép tôi, đừng tưởng rằng cậu nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh truyền nhiễm là có thể hung hãn trước mặt tôi, cậu đợi xem, từ chối điều kiện của tôi, cậu cái gì cũng đừng nghĩ đến.  
Hoàng Đào Nhiên nổi giận nói.  
Nếu ông ta được xưng là chuyên gia, không phải nói không, tất nhiên là có bản lĩnh của ông ta.  
Nói xong ông ta tức giận xoay người rời đi.  
Lữ Hữu Tài thấy Hoàng Đào Nhiên như vậy, hai mắt hơi sáng lên, cũng trừng mắt với Mạc Phàm một cái.  
- Đợi xem, bác sĩ Mạc, chỉ sợ người hối hận lần này không phải chúng tôi, mà là cậu.  
Lữ Hữu Tài cười âm hiểm, đuổi theo Hoàng Đào Nhiên.  
Mạc Phàm cười không thèm để ý, xoay người rời khỏi bệnh viện.  
…  
Văn phòng Hoàng Đào Nhiên, Lữ Hữu Tài lấy lòng bưng trà rót nước cho ông ta.  
Vừa rồi Hoàng Đào Nhiên nói chắc chắn như vậy, nhất định là có biện pháp.  
- Chuyên gia Hoàng, có phải ông có biện pháp chữa trị bệnh truyền nhiễm không?  
- Biện pháp thì tôi có, nhưng ông đừng hỏi, tôi sẽ không nói.  
Hoàng Đào Nhiên thần bí nói.  
Lúc trước ông ta muốn dùng thiết bị tiên tiến trong phòng nghiên cứu phát triển, phục chế thuốc của Mạc Phàm.  
Nhưng nhìn bộ dạng tự tin của Mạc Phàm, chắc chắn phục chế không dễ dàng.  
Nhưng bây giờ có người bệnh được thuốc Mạc Phàm chữa khỏi, chắc chắn trong cơ thể sản sinh ra kháng nguyên chống lại bệnh truyền nhiễm.  
Chỉ cần ông ta lấy ra, thêm chút nuôi cấy, trong vòng 3 ngày ông ta có thể tạo ra vắc xin phòng bệnh.  
Chỉ là phương pháp này ảnh hưởng rất lớn với người bệnh, không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không sử dụng, một khi bị phát hiện sẽ thân bại danh liệt.  
Nếu Mạc Phàm không biết điều như thế, ông ta cũng chỉ có thể mạo hiểm, không bị người ta phát hiện là được.  
- Vậy tôi có thể làm gì.  
Mí mắt Lữ Hữu Tài khẽ nâng, nghĩ một lát liền đoán được đại khái, cũng không nói thẳng ra, trực tiếp hỏi.  
- Phong tỏa tin tức thuốc của tên nhóc kia có tác dụng, chỉ cần ba ngày, tôi sẽ khiến tên nhóc kia không lấy được gì.  
Hoàng Đào Nhiên cắn răng nói.  
- Được, ba ngày, tôi nhất định sẽ làm được.  
Lữ Hữu Tài kinh ngạc vui mừng nói.  
Hoàng Đào Nhiên càng tự tin, càng nhanh luyện chế ra vắc xin phòng bệnh, ông ta càng yên tâm.  
Đến lúc đó xem Mạc Phàm không thu hoạch được gì, sẽ có biểu cảm thế nào.  
Xem ra cách màn này chỉ có ba ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.