Thần Y Trọng Sinh

Chương 193:




Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Tần Kiệt.  
- Mời bác sĩ Mạc vào trong.  
Liên trưởng Tôn mở cửa, mời đám người Mạc Phàm đi vào.  
Mấy người vừa mới tiến vào, ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt đều thay đổi, liên trưởng Tôn muốn kéo Mạc Phàm quay lại.  
Trên giường bệnh, Tần Kiệt đeo bình dưỡng khí, sắc mặt vô cùng tái nhợt, chau mày, giống như rất thống khổ, trên trán đều là mồ hôi.  
Ở bên cạnh, Lạc Anh đeo khẩu trang, đôi mắt sưng đỏ hiển nhiên là đã khóc, nhưng trong mắt đều là ân cần.  
Vóc người và khuôn mặt tiều tùy hơn trước rất nhiều, đang cầm khăn lông khử độc lau mồ hôi trên trán Tần Kiệt.  
Lạc Anh thấy liên trưởng Tôn dẫn một đứa trẻ vào, vẻ mặt kỳ lạ, lông mày hơi nhăn lại.  
- Liên trưởng Tôn, ông mang ai đi vào vậy?  
Sắc mặt liên trưởng Tôn hơi trầm xuống, ông ta là người giữ cửa Tần gia, sao có thể không biết Lạc Anh, người phụ nữ Tần gia che chở nhất.  
Nhưng ông ta cũng biết Tần Kiệt ở trên giường bệnh, chính là bị Mạc Phàm đánh mà nằm viện, mới lây bệnh truyền nhiễm.  
Ông ta vốn tưởng rằng Lạc Anh vì ngất mà nghỉ ngơi ở nơi khác, ai biết Lạc Anh ở trong này, sớm biết thế lát nữa mới tiến vào.  
- Vị này chính là…  
Liên trưởng Tôn còn chưa nói xong, Hạc Duyên Niên liền nói tiếp.  
- Lạc phu nhân, vị này chính là bác sĩ Tần thiếu mời tới cho Tần thiếu, nhà cậu ấy có bài thuốc bí truyền chữa bệnh truyền nhiễm, không ngại để cậu ấy thử một lần chứ.  
Hôm nay Tần lão và Lạc Phi mang một đám người đi mời Mạc Phàm, cũng không nói cho Lạc Anh.  
Để Lạc Anh biết thân phận của Mạc Phàm, hai người không đánh nhau đã là không tệ, còn để Mạc Phàm chữa bệnh cho Tần Kiệt sao?  
Liên trưởng Tôn nhìn Hạc Duyên Niên đầy cảm kích, vừa rồi thiếu chút nữa ông ta đã lỡ miệng.  
- Bác sĩ, bài thuốc bí truyền?  
Lông mày lá liễu của Lạc Anh nhíu lại, mắt phượng lạnh lùng nhìn Mạc Phàm một cái.  
Tuổi không khác Tiểu Kiệt nhà bà ta lắm, lão bác sĩ như Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân cũng không có biện pháp, chuyên gia thủ đô phái tới cũng phải hơn một tháng mới nghiên cứu ra vắc xin, một đứa trẻ nhỏ như vậy biết y thuật gì?  
Sắc bén trong mắt bà ta lóe lên rồi biến mất không dễ phát hiện.  
- Hạc lão, cậu ta còn nhỏ tuổi như vậy, ông chắc chắn có thể chữa khỏi cho Tiểu Kiệt, chứ không phải lấy Tiểu Kiệt ra làm chuột bạch đấy chứ? Tôi nghe nói hôm qua có người bệnh bị lấy làm chuột bạch thí nghiệm, còn bị liên trưởng Tôn bắn một phát.  
Lúc nói chuyện, vẻ mặt Lạc Anh không thay đổi, tay lặng lẽ cho vào trong túi.  
- Lạc phu nhân, tôi cũng coi như là nhìn cô và Tiểu Kiệt lớn lên, sao có thể lấy Tiểu Kiệt làm chuột bạch.  
Hạc Duyên Niên không tức giận, dở khóc dở cười nói.  
- Hạc lão, ông nói tôi đều tin, nhưng ông mang người đánh Tiểu Kiệt nhà chúng tôi bị thương đến, là có ý gì?  
Vẻ mặt Lạc Anh thay đổi, trong đôi mắt đẹp lóe lên sắc bén, hỏi.  
Cùng lúc đó, tay chui từ trong túi áo ra, một cây súng lục desert eagle màu đen xuất hiện trong tay bà ta, họng súng đen xì chĩa về phía Mạc Phàm, chốt bảo hiểm đã mở.  
Bà ta chưa từng gặp Mạc Phàm, nhưng nghe người ta nói vô số lần, dù sao cũng là người cứu cha chồng bà ta và đánh con bà ta bị thương.  
Tuổi tương tự, thần thái tương tự, biết y thuật, còn khiến Hạc lão tôn sùng như vậy.  
Phù hợp với những điều kiện này cũng không có nhiều người, chỉ cần động não một chút có thể nghĩ ra là ngườithanh niên hô phong hoán vũ thành phố Đông Hải gần đây.  
Trừ những chuyện đó ra, khi tiến vào vẻ mặt liên trưởng Tôn và Hạc lão đều kỳ lạ, những lời nói ra đều che che giấu giấu, tất cả những chuyện này đều chứng minh người thanh niên này là Mạc Phàm.  
Biểu hiện của bọn họ có trăm ngàn sơ hở, nếu bà ta vẫn không đoán ra, vậy bà ta là kẻ ngốc.  
Sắc mặt đám liên trưởng Tôn, Hạc Duyên Niên thay đổi, không ngờ vẫn bị Lạc Anh đoán được, còn lấy súng ra.  
- Lạc phu nhân, đừng kích động, bác sĩ Mạc thật sự tới chữa bệnh cho Tần thiếu.  
Hạc Duyên Niên kích động nói, vẻ mặt lo lắng.  
Lần trước Mạc Phàm tháo băng đạn của liên trưởng Tôn ra, là vì khoảng cách của bọn họ rất gần.  
Lạc Anh cách Mạc Phàm khoảng 3 mét, tay Mạc Phàm dài đến mấy, có thể tháo được băng đạn của Lạc Anh sao.  
- Chữa bệnh cho Tiểu Kiệt, Hạc lão, các ông đều bị cậu ta mê hoặc rồi, cậu ta không giết Tiểu Kiệt đã không tệ.  
Lạc Anh cắn chặt răng, hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.  
Nếu như không vì Mạc Phàm, sao Tiểu Kiệt có thể bị thương, không bị thương sao có thể bị nhiễm bệnh truyền nhiễm không có thuốc chữa này? Tất cả mọi chuyện đều do Mạc Phàm làm hại.  
Lông mày tuyết trắng của Hạc Duyên Niên nhíu chặt lại:  
- Lão phu lấy tính mạng mình ra đảm bảo, thật sự không lừa gạt cô, không tin cô có thể hỏi cha và cha chồng cô.  
Mạc Phàm là hi vọng giải trừ bệnh dịch, Mạc Phàm mà chết tình hình bệnh dịch làm sao đây?  
- Hạc lão, nếu là lúc khác tôi nhất định sẽ tin ông, nhưng hôm nay tôi nhất định phải giết cậu ta.  
Lạc Anh đã quyết tâm, cắn răng nói.  
Mạc Phàm làm hại Tiểu Kiệt của bà ta thảm như vậy, không giết Mạc Phàm khó mà giải mối hận trong lòng bà ta.  
- Chuyện này…  
Sắc mặt Hạc Duyên Niên trầm xuống, không phải ông ta không hiểu tính cách Lạc Anh, từ nhỏ đã giống Lạc Phi, chỉ cần nhận thức một chuyện, tám con trâu cũng không kéo lại được.  
Ông ta đang định mở miệng, bỗng nhiên cửa phòng bệnh mở ra.  
Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài đi đến, trên mặt hai người còn mang theo cười gian.  
Nhìn thấy một màn trong phòng bệnh, hai người đều sửng sốt, nhất là Lữ Hữu Tài biết một chút tin tức.  
Vừa rồi ông ta còn bàn bạc với Hoàng Đào Nhiên, làm sao để đạt phương thuốc Tứ Tham Thang từ chỗ Mạc Phàm, bây giờ giống như không cần nữa.  
Liên trưởng Tôn không chịu đối phó với Mạc Phàm, thì có cả đống người đối phó với cậu ta, người này là Lạc Anh.  
Chỉ cần Lạc Anh nổ súng, không phải thuốc trong hộp là của bọn họ sao?  
- Lạc phu nhân, bà làm sao vậy, ngay cả súng cũng lấy ra, nhanh bỏ xuống, kích động là ma quỷ, tuy bác sĩ Mạc đánh con trai bà, nhưng dù sao cũng là mâu thuẫn của mấy đứa trẻ, không cần động vào súng, hù dọa cậu ta một chút là được.  
Lữ Hữu Tài giả mù sa mưa nói.  
Nhìn như khuyên bảo, nhưng thật ra không khác thêm dầu vào lửa.  
- Ông câm miệng cho tôi, nói nữa tôi giết luôn cả ông.  
Lạc Anh lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn thoáng qua Lữ Hữu Tài một cái.  
Lữ Hữu Tài vội vàng câm miệng, cũng không tức giận, cười hì hì đợi Lạc Anh ra tay.  
Chỉ cần bắn một phát, thiên hạ thái bình.  
Tiểu thần y gì đó, chỉ có thể trở thành xác chết.  
- Lạc phu nhân, đừng kích động, bác sĩ Mạc thật sự có năng lực cứu con trai bà.  
Vẻ mặt Lưu Nguyệt Như đầy lo lắng, khuyên.  
- Phu nhân, ngàn vạn lần đừng bắn, bác sĩ Mạc có thể cứu thủ trưởng, nói không chừng có thể cứu thiếu gia.  
Liên trưởng Tôn cũng lo lắng nói.  
- Cứu con tôi, tôi không cần cậu ta chồn chúc tết gà.  
Lạc Anh cười lạnh lùng, trầm giọng nói.  
- …  
Hạc lão và vài người rất lo lắng, cũng không biết nên khuyên Lạc Anh thế nào.  
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, không lo lắng chút nào.  
- Bà nổ súng đi, nếu như bà cảm thấy súng này có thể bắn trúng tôi.  
Mạc Phàm tự tin nói.  
Với thực lực hiện giờ của hắn, thân thể vẫn bị đạn bắn xuyên qua, nhưng dự đoán quỹ tích đạn, vẫn có khả năng né tránh.  
Vẻ mặt Lạc Anh khiếp sợ, khuôn mặt tái nhợt, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.  
Không phải bà ta không biết Mạc Phàm lợi hại, Tần gia phái Tần Cừu qua đó, không chiếm được một chút ưu thế nào quay về, còn bị thua thiệt.  
Bà ta phái Lạc Minh qua, pháp khí hộ thân đều bị đánh nát, nếu không có pháp khí hộ thân, có khả năng Lạc Minh khó trở về.  
Phái những người khác qua, căn bản chưa nhìn thấy Mạc Phàm, liền không quay về.  
Súng này của bà ta, ngay cả Lạc Minh cũng không bắn trúng, có thể đối phó với Mạc Phàm người có thực lực mạnh như thế sao?  
Mạc Phàm thấy Lạc Anh không nói lời nào, tiếp tục nói:  
- Bà không bắn, tôi xem như bà vì sốt ruột cho con trai mà không so đo, nhưng chỉ cần bà bắn một phát, sẽ có ai đó phải chảy máu, tự bà chọn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.