Thần Y Trọng Sinh

Chương 186:




Mạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Long một cái, trên mặt không có một chút cảm xúc dao động.  
- Trâu ngựa của tôi, không phải rồng không phải phượng thì không làm nổi, cút đi.  
Tùy tiện quỳ gối dập đầu với người khác như vậy, còn muốn làm trâu làm ngựa cho y tiên bất tử hắn sao?  
Đường Long cũng không tức giận, đứng dậy đi đến phía sau lão gia tử Tần gia.  
- Bác sĩ Mạc, bây giờ cậu hài lòng chưa, có phải chúng ta nên bàn chuyện chữa trị bệnh truyền nhiễm hay không?  
Lão gia tử Tần gia cười hỏi.  
- Hài lòng sao?  
Mạc Phàm cười nói.  
Vừa rồi hắn chỉ trút giận cho Đường Long mà thôi, chuyện của hắn còn chưa tính toán đâu.  
Hôm nay không tính xong, liền bàn bạc chuyện chữa trị bệnh dịch, có phần hơi sớm?  
- Lúc này mới chỉ là bắt đầu, còn kém xa lắm, lão gia tử?  
Mạc Phàm cười hỏi.  
Khóe miệng Tần lão gia tử giật giật, đầu gối có chút mềm.  
Ông ta hạ vốn gốc như vậy, mới bắt đầu trò chơi với Mạc Phàm?  
Sớm biết tên nhóc khốn nạn này còn thù dai hơn Lạc Phi, ông ta làm gì cũng không thể trừng trị Mạc Phàm.  
- Nhóc con, cậu đừng có mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.  
Lạc Phi không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi nói.  
Mặt lão Tần đều mất hết, mới chỉ là bắt đầu.  
- Gìmà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, các ông dẫn nhiều người tới như vậy, chỉ mang theo chút thành ý đó sao?  
Mạc Phàm hỏi ngược lại.  
- Thành ý thì lão phu có, nhưng cậu thực sự cho rằng mình có thể chữa trị bệnh truyền nhiễm sao?  
Bọn họ tìm đến Mạc Phàm hoàn toàn là vì nể mặt hắn có khả năng chữa khỏi bệnh truyền nhiễm, nếu không đã không nói nhiều lời với Mạc Phàm như vậy.  
Tốt nhất Mạc Phàm có thể chữa bệnh truyền nhiễm, nếu không ông ta sẽ tìm mấy Tiên Thiên Tông Sư giết chết Mạc Phàm.  
- Quả thật chưa chắc tôi có thể chữa trị khỏi bệnh truyền nhiễm, nhưng cũng có thể thật sự chữa trị được, nếu các ông mời tôi chữa trị, tôi sẽ thanh toán toàn bộ cừu của chúng ta, nếu chữa trị không hết, tôi sẽ để mặc các ông thu thập, nếu các ông không dám đánh cược một lần, bây giờ có thể rời đi.  
Mạc Phàm cười nhạt nói.  
Lạc Phi nhướn mày, nghe thấy hai chữ “đánh cược”, hai mắt lập tức sáng lên.  
Cuộc đời ông ta rất ham bài bạc, còn chưa từng sợ người nào.  
- Nhóc con giỏi lắm, cậu đã dám đánh cược, vậy lão phu đánh cược với cậu, Lạc gia tôi phái người ám sát cậu, cậu muốn trả thù thế nào, cậu muốn giết lão phu sao?  
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt không ít người thay đổi.  
Nếu Mạc Phàm dám nói có, sẽ là kẻ địch của Lạc gia, cũng là kẻ địch của Hoa Hạ.  
Dám giết tướng quân khai quốc, chắc chắn là tội chết.  
Nếu Mạc Phàm nói không, đó chính là bại bởi Lạc Phi.  
Không ít người nhìn về phía Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm trả lời.  
Mạc Phàm cười không thèm để ý, nói:  
- Đám người của Lạc tướng quân, ngay cả biệt thự của tôi cũng không vào được, ở yên tại chỗ 4 ngày, có thể gọi là ám sát sao?  
Lông mày Lạc Phi nhíu lại, chỉ thiếu chút tức hộc máu.  
Ông ta vất vả lắm mới ép được Mạc Phàm đến một góc chết, muốn tát Mạc Phàm một cái, ai biết vẫn bị Mạc Phàm tát mạnh một cái lại.  
- Thằng nhóc thúi, con mẹ nó cậu muốn thế nào nữa.  
Lạc Phi mắng.  
- Lạc tướng quân còn cần những tên sát thủ kia nữa hay không?  
- Cần, dĩ nhiên cần.  
Lạc Phi nói thẳng.  
Những người đó đều là con nuôi của ông ta, mỗi người đều giống như Lạc Minh, bị kẹt ở bên trong 4 ngày không ăn không uống, nếu như là ở thành phố Bắc Xuyên, ông ta đã sớm nổi giận lôi đình.  
Tôi tôn kính ông là tướng quân khai quốc, còn là một nam tử hán, chỉ cần ông có thể đi vào sương mù dày đặc này, mang người của mình ra ngoài, tôi sẽ coi như những chuyện này sẽ không xảy ra, không đi ra được tôi cũng không có biện pháp.  
Mạc Phàm bình tĩnh nói.  
Lạc Phi hơi sững sờ, có cảm giác máu xông lên não.  
Tên nhóc con này tôn kính ông ta là tướng quân khai quốc, còn là nam tử hán, nếu tôn kính thì không mau thả người ra, còn muốn ông ta tự mình mang ra ngoài, nếu như bất kính thì sẽ thế nào?  
Nếu không phải cháu ngoại ông ta bị lây bệnh truyền nhiễm, ông ta nhất định sẽ ấn đầu Mạc Phàm xuống bồn cầu.  
- Loại chuyện nhỏ này sẽ làm khó lão phu sao, xem lão phu đi một lát thì trở lại đây.  
Lạc Phi trừng mắt một cái, liền đi về phía sương mù dày đặc phía sau Mạc Phàm, chớp mắt liền biến mất ở bên trong.  
Ông ta cũng rất hận sương mù này, mấy đứa con nuôi được phái qua còn chưa thể đi ra, không cho tên nhóc con này biết mặt, ông ta thực sự không cam lòng.  
Một thế hệ tướng quân khai quốc, vậy mà thực sự đi vào trong sương mù của Mạc Phàm.  
Tần lão gia tử thấy Lạc Phi đi vào, cười lắc đầu.  
- Bác sĩ Mạc, hôm nay lão Lạc đánh cược với cậu, lão Tần tôi không có lý do gì không đánh cược, cậu còn ôm thù gì, cứ việc nói.  
- Tần gia hẳn là bỏ dở hợp đồng với xưởng dược nhà chúng tôi đi?  
Mạc Phàm nói.  
Lông mày Tần Doãn Nhi hơi nhíu lại, đi ra.  
- Nếu bác sĩ Mạc không ngại, tôi nguyện ý ký hợp đồng mười năm với xưởng dược nhà cậu.  
Chuyện này cô không có biện pháp, cha cô ra lệnh phải đè ép Mạc Phàm, cô chỉ có thể bỏ dở hợp tác với Mạc gia.  
- Chuyện này cô bàn bạc với cha tôi và Lưu phu nhân đi, nếu bọn họ cảm thấy có thể hợp tác với Tần tiểu thư, thì có thể hợp tác, không có biện pháp hợp tác mà nói, chỉ có thể nói cơ hội chỉ có một lần, không thể trách Tần tiểu thư.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Bây giờ xưởng thuốc Mạc gia căn bản không cần hợp tác với ai, đợi hắn tung Tứ Tam Thang ra, người muốn hợp tác với Mạc gia chắc chắn sẽ chen chúc bể đầu, căn bản không cần Tần Doãn Nhi.  
Dĩ nhiên ấn tượng của hắn với Tần Doãn Nhi không tệ, không cố ý làm khó.  
Tần Doãn Nhi không hiểu ý của Mạc Phàm, nhưng cũng không nói gì nhiều.  
Cô vừa mới lùi xuống, Sở Kinh Ngữ đi lên.  
Tôi đại diện cho Sở gia nguyện ý ký hợp đồng mười năm với Mạc gia để bày tỏ áy náy, bác sĩ Mạc, cậu thấy thế nào?  
Ngừng hợp tác với Mạc gia, còn có phần Sở gia ông ta, chắc chắn không thể thiếu Mạc Phàm trả thù, thay bằng chỉ đích danh, còn không bằng tự mình đi ra tốt hơn.  
- Chuyện này ông trực tiếp hỏi Lưu phu nhân là được, không cần hỏi tôi.  
Mạc Phàm nói.  
- Nguyệt Như, em xem hợp tác này thế nào?  
Sở Kinh Ngữ cười nói với Lưu Nguyệt Như.  
- Sở gia đối với em và Phong Vãn không tệ, em sẽ suy xét, anh rể.  
- Được, mấy ngày nay chị em luôn nhắc đến em, có rảnh thì quay về thăm cô ấy.  
Sở Kinh Ngữ nhẹ nhàng thở ra, cười nói.  
May mà Sở gia bọn họ không đối phó Lưu Nguyệt Như như Tần gia đối phó với Đường Long, nếu không chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng qua như thế.  
- Em đã biết, anh rể.  
Lưu Nguyệt Như cười nhạt, lên tiếng.  
Xử lý xong chuyện Tần gia và Sở gia, Mạc Phàm dời mắt nhìn Tần Trách.  
- Nhị công tử, một số đồ tôi cần tìm, ông biết làm gì rồi chứ?  
Vẻ mặt Tần Trách ngẩn ra, tờ giấy Mạc Phàm viết, tất nhiên ông ta biết.  
- Biết.  
- Tôi muốn tấtcả những thứ trên đó, hơn nữa không hoàn trả, ông xem rồi làm đi.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Hắn luyện chế pháp khí cho những người đó, bọn họ không mang mấy thứ này cho hắn, bây giờ sẽ không giúp bọn họ luyện chế pháp khí, tiền cũng không cho, nhưng phải lấy những thiên tài địa bảo này.  
- Được, tôi nhất định sẽ tìm giúp cậu.  
Tần Trách vội vàng gật đầu, tâm tình chìm vào đáy cốc.  
- Bác sĩ Mạc, cậu còn cừu khác cần báo không?  
Tần lão gia tử thấy Mạc Phàm không nói gì nữa, hỏi.  
Có, nhưng tôi tự mình đi báo, không có vấn đề gì với các ông nữa.  
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, lạnh lùng nói.  
Lý Hưng và Chu Trường Hoằng nợ hắn hai triệu, không phải không định đưa sao?  
Còn cả Vương Thiên Tước không tính hòa giải mâu thuẫn giữa Vương gia và hắn nữa?  
Đúng lúc so với hòa giải, hắn càng thích diệt sạch những người này.  
- Vậy Mạc tiểu hữu chúng ta đi thôi, chuyên gia thủ đô phái đến đang đợi đó.  
Hạc Duyên Niên cười hiền lành nói.  
- Ừm, Lưu phu nhân, chúng ta đi thôi.  
Mạc Phàm gật đầu, nói với Lưu Nguyệt Như.  
Vừa rồi không phải bọn họ hoài nghi hiệu quả của Tứ Tam Thang sao, đã đến lúc cho bọn họ thấy hiệu quả của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.