Thần Y Trọng Sinh

Chương 179:




Tần lão gia tử bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cười gượng.  
Một lúc sau mới mở miệng nói.  
- Viện trưởng Tôn, bây giờ có bao nhiêu người bị lây bệnh, tốc độ lan truyền thế nào?  
- Bây giờ đã có hơn 1000 người bị nhiễm, hơn nữa ca bệnh tương tự đã có ở Nam Sơn, Bắc Xuyên và Giang Nam, từ tốc độ lan truyền này, vài ngày nữa sẽ đến quy mô SARS.  
Viện trưởng Tôn Đông Bình lo lắng nói.  
Tần lão gia tử hơi kinh hãi, quả thật tốc độ này nhanh hơn SARS rất nhiều, SARS nửa năm mới có hơn 5000 người bị nhiễm.  
Nhưng vẻ mặt ông ta nhanh chóng khôi phục như thường, nói với thị trưởng Sở Kinh Ngữ ở bên cạnh.  
- Thị trưởng Sở, có phải nên đến lúc khống chế tình hình bệnh dịch này không?  
Bây giờ phần lớn mọi người còn chưa biết chuyện có bệnh truyền nhiễm, ông ta cũng vừa mới biết.  
Cứ tiếp tục như thế, thật sự sẽ khủng bố hơn SARS, đến lúc đó người bị nhiễm không chỉ là đám Tần Kiệt.  
- Tần lão nói đúng lắm, tôi lập tức đi làm.  
Sở Kinh Ngữ lên tiếng, nhanh chóng rời đi với cục trưởng cục y tế và một đám người.  
Tần lão gia tử chủ trì toàn đại cục, ánh mắt nhìn Lạc Phi.  
- Lão Lạc, ông muốn mặt hay mệnh của cháu ngoại ông?  
Sao Lạc Phi không rõ ý của Tần lão gia tử, hung dữ trừng Tần lão gia tử một cái.  
- Ông đây đều muốn!  
- Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thề, vậy không được, chỉ có thể chọn một cái.  
Tần lão gia tử cười đùa nói.  
Một tướng quân khai quốc nói với một tướng quân khai quốc khác như vậy, mọi người đều thấy buồn cười, nhưng không ai dám xen miệng vào.  
Lạc Phi tức đến mức hai mắt muốn phun ra lửa, cây gậy trong tay gõ mạnh xuống nền đất.  
- Đương nhiên tôi chọn cháu ngoại tôi rồi, nhưng lão Tần à, ông thật sự cho rằng tên ranh con kia có thể chữa trị bệnh truyền nhiễm này sao?  
Ông ta không phải người vô tình, nếu thật sự có lựa chọn, cúi đầu với người ta thì sao, chẳng qua cúi thấp hơn tên kia một cái đầu.  
Nhưng ngay cả chuyên gia thủ đô phái tới cũng phải đợi hơn một tháng, mới có thể nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, tên ranh con 16 tuổi kia là cái thá gì?  
- Nếu tôi còn sống, đã nói lên khả năng cậu ta chữa khỏi rất cao.  
Tần lão gia tử cười nhạt nói.  
Cơ thể ông ta sao ông ta không hiểu rõ, hoàn toàn suy bại, không thuốc nào có thể trị được, ông ta đã lập di chúc xong hết rồi, ai biết được Mạc Phàm cứu trở về, ông ta còn cảm thấy mình có thể sống thêm mười mấy năm nữa.  
- Chuyện này…  
Lạc Phi nhíu mày, không biết nên nói gì.  
Ông ta cũng biết thương tổn trên người Tần lão đầu nghiêm trọng bao nhiêu, thương thế năm đó còn vì ông ta chắn một súng.  
Nếu không ông ta cũng không gả con gái cưng của ông ta cho lão nhị của Tần gia, có thể sống đến bây giờ chắc chắn là kỳ tích.  
Tần lão gia tử thấy Lạc Phi do dự, tiếp tục nói:  
- Nhỡ đâu chữa trị được, không chỉ Tiểu Kiệt bình an vô sự, người Bắc Xuyên cũng có thể tránh nhiễm bệnh, ông có muốn SARS lặp lại lần nữa ở địa bàn ông không?  
- Đương nhiên không muốn.  
Lạc Phi thở hổn hển nói, loại chuyện này ai muốn?  
Việc nhỏ ông ta là lão nhân tính tình cổ quái, việc lớn ông ta là tướng quân một quốc gia.  
- Nếu như vậy, ông theo tôi cho thằng nhóc đó đá lót đường đi, tôi cũng không cần mặt mũi sao?  
Tần lão gia tử cười nói.  
Lạc Phi nhíu mày, bảo ông ta cúi đầu trước một tên đắc tội Lạc gia, đương nhiên ông ta không cam lòng.  
Nhưng nhìn thoáng qua Tần Kiệt bị lây bệnh truyền nhiễm và Lạc Anh ngất đi, lại nghĩ hậu quả bệnh truyền nhiễm đến Bắc Xuyên, ông ta thở dài.  
- Con bà nó, ông đây không nên tới thành phố Đông Hải, đi thôi, tôi cũng đi găp tên ranh con kia xem rốt cuộc cậu ta có mấy cái đầu, mà có bản lĩnh lớn như vậy, tốt nhất cậu ta chữa khỏi bệnh này, nếu không ông đây giết chết cậu ta.  
Mọi người biết Lạc Phi chỉ nói linh tinh thế thôi, đều nở nụ cười, nhất là Hạc Duyên Niên, Thường Ngộ Xuân và Tần Doãn Nhi đều nhẹ nhàng thở ra.  
…  
Ngày hôm sau, tin tức lớn truyền ra, thành phố Đông Hải vốn vô cùng náo nhiệt hoàn toàn thay đổi.  
Trường học nghỉ, khu giải trí đóng cửa.  
Con đường phồn hoa vốn dành cho người đi bộ trên cơ bản là không có người.  
Đội ngũ khách sạn vốn rất dài, cũng chỉ có mấy khách sạn gan lớn mở cửa làm ăn, phần lớn khách sạn đều đóng cửa.  
Khắp nơi đều là radio và TV tuyên truyền phòng dịch.  
Nơi nhiều người nhất là siêu thị, cả đám người đeo khẩu trang điên cuồng tranh mua đồ.  
Gần như bán cả ngày, rất nhiều siêu thị trống rỗng, Vương gia cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng thiếu hàng.  
Đương nhiên ngoại trừ siêu thị nhà Bàn Tử.  
Mạc Phàm xem TV về tình hình bệnh dịch, di động vang lên, là Bàn Tử gọi tới.  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, nghe điện thoại, bên trong truyền đến tiếng Bàn Tử vô cùng hưng phấn.  
- Tiểu Phàm, cậu quá giỏi rồi, cậu nói có bệnh dịch là có bệnh dịch, sao cậu biết thế?  
Mạc Phàm cười, từ khi trọng sinh tới nay, lần thứ hai hắn thấy Bàn Tử vui vẻ như thế, lần đầu tiên là hắn cứu Hoàng Dao Dao.  
Xem ra nhà Bàn Tử buôn bán lời không ít tiền.  
- Tôi là bác sĩ.  
Mạc Phàm cười nói.  
- Thiếu chút nữa quên mất, cậu còn biết y thuật.  
Bàn Tử bỗng nhiên hiểu ra.  
- Tiểu Phàm, cậu có thể nhìn ra bệnh truyền nhiễm, có thể chữa trị không, nếu cậu có thể chữa trị mà nói, nói không chừng Tần gia sẽ không so đo với cậu, nghe nói có hơn 1000 người bị lây bệnh, tình hình bệnh dịch này quá lợi hại rồi.  
- Chuyện này cậu sẽ biết sau.  
Mạc Phàm cười nói.  
Chỉ là Tần gia không so đo với hắn sao?  
- A… Đúng rồi, năm cha tôi 10 tuổi rơi xuống nước được người ta cứu, người kia không chết, sao cậu biết được, chuyện này không liên quan đến y thuật đi?  
Bàn Tử hỏi tiếp.  
Ngày đó anh ta nói chuyện bệnh dịch với cha, cha anh ta tát anh ta một cái ngay tại chỗ.  
Anh ta nói câu thứ hai, cha anh ta không hỏi gì kéo anh ta đi nhập hàng, chất đầy kho hàng trong nhà, còn thuê mười mấy người, cuối cùng hưng phấn dẫn anh ta đi uống rượu.  
Đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu là tình huống gì.  
Mạc Phàm nhíu mày, chuyện này khó giải thích rồi.  
Đây là khúc mắc của cha Bàn Tử, có một khoảng thời gian vì thường xuyên mơ thấy người cứu ông ta đến lấy mạng mà tinh thần thất thường.  
Sau đó Bàn Tửđưa cha anh ta đến một cái miếu, thật khéo là gặp người cứu ông ta trong miếu mà tốt hơn.  
Hóa ra người cứu cha anh ta bị nước cuốn trôi, được một lão đạo cứu, sau khi người kia tỉnh lại không có về nhà, lựa chọn xuất gia làm đạo sĩ.  
Việc này là sau khi cha Bàn Tử khôi phục, kéo hai người bọn họ uống rượu nói.  
Bây giờ tất nhiên Bàn Tử không biết, cha anh ta đang trong cơn hổ thẹn.  
Nhưng nếu hắn nói như vậy, chuyện hắn trọng sinh không là bí mật rồi.  
- Bàn Tử, cậu tin số mệnh hay không?  
- Số mệnh?  
Bàn Tử sửng sốt:  
- Tiểu Phàm, cậu đừng nói với tôi cậu còn biết đoán mệnh đấy nhé.  
- Đợi qua bệnh dịch, cậu mang cha cậu đến nũi Võ Đang ở thành phố Nam Sơn thì biết.  
Mạc Phàm giải thích.  
- Núi Võ Đang ở thành phố Nam Sơn sao?  
Bàn Tử lặp lại một lần:  
- Được rồi, tôi đi nói với cha tôi, hi vọng ông ấy trở về từ đó, tôi còn mệnh.  
Anh ta có cảm giác cha anh ta rất coi trọng chuyện này, nếu đến lúc đó không tìm được người kia, chắc chắn anh ta sẽ bị đánh chết.  
- Chắc chắn có!  
Mạc Phàm tự tin nói.  
Hắn nói chuyện với Bàn Tử một lát, lúc này mới tắt điện thoại.  
Hắn lại nhìn thoáng qua tin tức trên TV, gọi điện thoại cho Đường Long, bảo anh ta và Lưu Nguyệt Như mang theo thuốc tới một chuyến.  
Hắn mới tắt điện thoại không lâu, một số khác gọi tới, là Trần Vũ Đồng.  
Hắn do dự, nghe điện thoại Trần Vũ Đồng gọi đến, giọng đàn ông truyền từ bên trong đến.  
- Đồ ranh con, cuối cùng cũng tìm được mày, mày còn nhớ ông đây là ai không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.