Thần Y Trọng Sinh

Chương 169:




- Mạc Phàm lợi hại như vậy?  
Tần Kiệt lợi hại hơn Đường Ngạo Thiên xuất thân từ võ đạo thế gia, lại thông qua thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, thực lực không thể coi thường, lại bị Mạc Phàm dùng 5 phần lực đánh một quyền ngất, không có lực đánh trả.  
- Mạc Phàm này khủng bố bao nhiêu?  
- Mạc Phàm thật sự dám ra tay với Tần Kiệt, Mạc Phàm xong rồi.  
Không ít người nhìn thấy Tần Kiệt phun ra máu té xỉu, nhanh chóng rời đi, tránh để rước họa vào thân.  
Triệu Phi thì cười vui vẻ, Mạc Phàm lợi hại vượt ngoài tưởng tượng của anh ta, nhưng cuối cùng Mạc Phàm vẫn ra tay với Tần Kiệt rồi.  
Nếu như vậy, Mạc gia, Lý gia và cả nhà tên mập đáng chết đợi bị giết đi, Tần gia không phải là nhà bọn họ có thể trêu chọc.  
- Mạc Phàm, mày dám đánh Tần thiếu chúng tao, mày không muốn sống nữa sao?  
Mãi một lúc lâu Tần Thành mới phản ứng kịp, hoảng sợ kêu lên.  
Có khả năng Tần Kiệt là gia chủ đời sau của Tần gia, 16 tuổi đã thành dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm, tiền đồ vô lượng, lại bị Mạc Phàm đánh sống chết không biết.  
- Tôi đã nói rồi, ở đây không đến lượt cậu nói chuyện, bảo gia chủ Tần gia tới nói chuyện với tôi đi, biến, nếu không cậu sẽ giống cậu ta.  
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, lạnh giọng quát.  
Toàn thân Tần Thành run rẩy, nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn Mạc Phàm.  
Bảo gia chủ Tần gia nói chuyện với cậu ta, Mạc Phàm này cuồng vọng đến mức nào?  
- Mạc Phàm, mày đợi đó cho tao, Tần gia chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày.  
Nói xong anh ta bảo người nâng Tần Kiệt rời đi, sợ bị Mạc Phàm đánh một quyền.  
Sân bóng rổ náo nhiệt nhanh chóng trống vắng, một đám người không nhiều lắm cách Mạc Phàm rất xa, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạc Phàm một cái, giống như nhìn người chết.  
Một lúc sau, không chỉ trong sân bóng rổ, cả trường đều tràn đầy tiếng bàn tán.  
- Mọi người nghe nói gì chưa, Tần thiếu đi tìm Mạc Phàm gây phiền phức, bị Mạc Phàm một quyền đánh ngất, xe cứu thương mới đưa đi.  
- Không phải chứ, Mạc Phàm lợi hại như vậy, ngay cả Tần thiếu cũng không phải đối thủ của cậu ta?  
- Cậu ngốc à, Mạc Phàm xong đời rồi, không khéo trường chúng ta cũng bị liên lụy mất.  
- Mạc Phàm này đánh ai không đánh lại dám đánh Tần thiếu, đúng là đáng chết.  
- Trước đó cậu ta đắc tội Vương Kinh Phi, Trương Siêu cũng không có chuyện gì mà?  
Có người tò mò hỏi.  
- Ha ha, các cậu nghĩ Vương Kinh Phi và Trương Siêu so được với Tần Kiệt sao, quá ngây thơ, đợi xem, không lâu sau sẽ không thấy Mạc Phàm ở trong trường nữa.  
Nói chuyện là Tống Trung từng bị Mạc Phàm chỉnh.  
Bên cạnh anh ta, Tống Uyển Nhi cũng cười đắc ý.  
- Tên hai lúa chết tiệt kia, cuối cùng cũng bị báo ứng rồi.  
Lúc này trong văn phòng phòng giáo vụ.  
- Chủ nghiệm Nghiêm, Mạc Phàm đánh Tần thiếu bị thương, chúng ta có nên dạy dỗ Mạc Phàm một chút không?  
Một giáo viên phòng giáo vụ hỏi.  
- Cái gì, Mạc Phàm đánh Tần thiếu bị thương.  
Chủ nghiệm Nghiêm hưng phấn đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ông ta đang lo không có cách nào thu thập Mạc Phàm:  
- Bắt, nhất định phải bắt.  
Sau khi tin tức này nhanh chóng truyền khắp trường học, lại nhanh chóng truyền tới tai đại lão, phú hào thành phố Đông Hải.  
…  
Trên sân bóng rổ, Lý Thi Vũ và Bàn Tử sốt ruột đi đi lại lại.  
- Tiểu Phàm, em nói cho chị biết em lấy tấm thẻ này từ đâu ra?  
Lý Thi Vũ cố gắng bình tĩnh, hỏi.  
- Em chữa bệnh cho ông cụ Tần, Tần gia đưa cho em.  
Mạc Phàm nói chi tiết.  
Lý Thi Vũ và Bàn Tử sửng sốt, lúc này sắc mặt mới chuyển biến tốt hơn chút.  
Nếu đường đến tấm thẻ này không rõ, chuyện sẽ càng lớn hơn nữa.  
Mạc Phàm cứu ông cụ Tần, có tấm thẻ này ở đây, hơn phân nửa là thật, Mạc Phàm có ân với Tần gia, chuyện này có đường sống rồi.  
- Tần Kiệt không chết chứ?  
- Sẽ không, nhưng cậu ta cần phải nằm trên giường hơn nửa năm.  
Mạc Phàm nói.  
Tuy Tần Kiệt tâm cao khí ngạo, nhưng là người có thiên phú kế thừa Tần lão gia, còn trẻ tuổi đã có thực lực Hậu Thiên đỉnh phong, lợi hại hơn A Hào nhiều.  
Vừa rồi hắn thủ hạ lưu tình, chỉ dùng 5 phần lực, tránh tử huyệt của Tần Kiệt, với thực lực Tôi Luyện đỉnh phong của anh ta, sẽ không chết.  
Lý Thi Vũ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tần Kiệt không chết là được.  
- Đây là thẻ của chị, em đến tỉnh Giang Nam trốn một thời gian trước, bên phía cậu chị sẽ lừa giúp em, đợi thương thế của Tần Kiệt tốt hơn, em hãy quay về.  
Lý Thi Vũ lấy ra một tấm thẻ, nhét vào tay Mạc Phàm.  
- Chỗ tôi cũng có một chút, cậu dùng tạm trước, đợi tôi về nhà nghĩ biện pháp kiếm thêm cho cậu.  
Bàn Tử cũng lấy ra một tấm thẻ, anh ta chỉ có thể giúp Mạc Phàm như vậy.  
Cho dù Mạc Phàm thật sự cứu Tần lão gia, Tần gia cũng cho Mạc Phàm thẻ chí tôn Tần gia rồi, Mạc Phàm biết rõ Tần Kiệt là cháu nội Tần gia, còn làm Tần Kiệt bị thương, Tần gia sẽ không bỏ qua cho Mạc Phàm.  
- Trốn sao?  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói.  
Nếu chị họ và Bàn Tử biết hắn một quyền phế Tôn Hổ ở Yến Quy Lâu.  
Hắn đạp nước mà đi trong hồ trước mặt Tần Cừu và Tần Doãn Nhi.  
Ở Túy Nguyệt Cư, một lời cầm kiếm, vạch trần âm mưu của đám Lý Hưng.  
Hai người bọn họ sẽ không nghĩ như vậy.  
Nhưng vì để chị họ và Bàn Tử yên tâm, hắn cũng không từ chối ý tốt của hai người, bỏ hai tấm thẻ vào trong túi áo.  
- Em sẽ cẩn thận, cái này chị cầm lấy, bình thường nhất định phải đeo lên người.  
Mạc Phàm lấy ra Thất Hồn Ngọc cuối cùng.  
- Đây là gì thế?  
Lý Thi Vũ tò mò hỏi.  
Lần trước sinh nhật cô, Mạc Phàm cho cô vòng tay Trầm Hương, một người đàn ông trung niên nhìn thấy nói muốn mua với giá 100 vạn, bị cô từ chối rồi.  
Mạc Phàm tặng quà có giá trị trăm vạn, lần này lại là cái gì?  
- Bùa hộ mệnh sư phụ cho em, chị đeo lên người ngàn vạn lần không được lấy xuống, thứ này sẽ bảo vệ chị, Bàn Tử cũng có một cái.  
Mạc Phàm dặn dò.  
Tần gia sẽ không dễ dàng ra tay với hắn, nhưng khó đảm bảo không gây khó dễ cho chị họ và Bàn Tử.  
Có thứ này đeo trên người, cho dù là ai muốn gây khó dễ cho họ, phải hỏi Lôi Tiêu Trận trong Thất Hồn Ngọc có đồng ý hay không.  
- Được rồi.  
Lý Thi Vũ lên tiếng, vén tóc lên, để Mạc Phàm đeo Ngọc Thất Hồn cho cô.  
- Vậy tấm thẻ kia thì sao?  
- Chị cầm lấy trước, nếu Tần gia yêu cầu, cứ cho bọn họ là được.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Tấm thẻ này không còn tác dụng với hắn như trước, có tấm thẻ này hay không không khác gì nhau.  
- Ừm, em phải cẩn thận chút, có chuyện gì nhớ gọi cho chị, có nghe thấy không.  
Lý Thi Vũ ôm Mạc Phàm ra lệnh.  
Trong đôi mắt đẹp phiếm nước mắt.  
Cô vốn tưởng rằng đến thành phố Đông Hải, cô có thể chăm sóc Mạc Phàm thật tốt, ai biết cô không làm được chuyện gì, vừa rồi không chỉ bảo Mạc Phàm xin lỗi Tần Kiệt, bây giờ còn bảo Mạc Phàm rời khỏi thành phố Đông Hải.  
Mạc Phàm nhìn chị họ đỏ mắt, trong lòng xúc động.  
Hắn cười, véo mũi chị họ.  
- Yên tâm đi, không lâu sau Tần gia sẽ xin lỗi em, em đảm bảo.  
- Được, nhanh đi đi, cẩn thận người của phòng giáo vụ!  
Lý Thi Vũ xoa mắt nói, bảo Tần gia xin lỗi đâu dễ như vậy.  
- Ừm!  
Mạc Phàm ôm Bàn Tử một cái, liền rời khỏi trường học.  
Hắn không rời khỏi thành phố Đông Hải, mà quay về biệt thự số 9.  
Vừa đến biệt thự, di động của hắn vang lên, là Tần Doãn Nhi gọi tới.  
- Ra mặt thay Tần Kiệt nhanh đó!  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên cười nói, nhận điện thoại.  
- Bác sĩ Mạc, bây giờ cậu rảnh không, cha tôi muốn gặp cậu.  
Tần Doãn Nhi hỏi, trong giọng nói mang theo chút phẫn nộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.