Thần Y Trọng Sinh

Chương 167:




- Mạc đại sư là ai?  
Xung quanh đều mờ mịt, thành phố Đông Hải xuất hiện thêm một người tên Mạc đại sư lúc nào thế?  
Đương nhiên ngoại trừ Tần Kiệt ra.  
Những lời Mạc Phàm nói đều là nội dung anh ta nói chuyện với Mạc đại sư.  
Sao Mạc Phàm có thể biết?  
Chuyện đó chỉ có một khả năng, Mạc Phàm là đồ đệ của Mạc đại sư, dù sao Mạc Phàm không có khả năng là Mạc đại sư.  
Người có thể được xưng là đại sư, sao có thể là học sinh?  
Mạc Phàm lắc đầu cười:  
- Cha cậu nói với cậu Mạc đại sư có đồ đệ không?  
Vẻ mặt Tần Kiệt chấn động, giống như bị sét đánh.  
Lúc anh ta đi, cha vẫn luôn dặn dò mãi Mạc đại sư rất trẻ tuổi, ngàn vạn lần đừng xem thường, càng không được đắc tội.  
Ngoại trừ ông nội ra, anh ta ít thấy cha anh ta kính sợ một người như vậy.  
- Chẳng lẽ cậu là Mạc đại sư?  
Tần Kiệt hơi ấp úng nói.  
- Nếu không tin, cậu có thể gọi điện thoại thử xem.  
Mạc Phàm lấy điện thoại ra, bình tĩnh nói.  
Tần Kiệt nhíu mày, rất lâu sau không lấy điện thoại ra gọi điện cho số kia, trong mắt lại tràn đầy lửa giận.  
Cha anh ta giấu linh chi trăm năm anh ta thèm muốn rất lâu, bảo bối này phối với mấy thảo dược nữa, có thể phối ra Tử Linh Đan tổ truyền của Tần gia bọn họ, có thể thăng tỷ lệ anh ta luyện ra Nội Kình, đây là để lại chuẩn bị trùng kích cảnh giới Nội Kình.  
Anh ta không hài lòng về chuyện cha tặng linh chi trăm năm cho người khác, ai biết người cha đưa tặng thực ra là tên hai lúa trường bọn họ, anh ta lại càng tức giận.  
Dù sao đắc tội cũng đắc tội rồi, chỉ là một Mạc đại sư có thể làm gì anh ta? Bây giờ Tần gia có mỗi anh ta là cháu nội bảo bối.  
Cho dù Mạc Phàm muốn làm gì anh ta, thật sự có thể làm được sao?  
Ngay cả những Binh Vương trong bộ đội, cũng bị anh ta đánh răng rơi đầy đất, chỉ là một Mạc đại sư có thể làm gì?  
- Cho dù cậu là Mạc đại sư rắm chó gì đó, cậu bắt nạt người Tần gia chúng tôi, lại đánh người của tôi, sao tôi có thể tha thứ cho cậu, cậu đã không chịu làm ba cửa, vậy thì lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tôi, nếu không không chỉ cậu, tên mập mạp đáng chết bên cạnh cậu cũng có kết cục như vậy.  
Sắc mặt Bàn Tử trắng bệch, không ngừng nuốt nước miếng.  
Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, nheo ra ánh sáng lạnh.  
- Bảo tôi xin lỗi cậu là không có khả năng, đợi cha cậu tới xin lỗi tôi đi.  
Tần Kiệt không dựa theo lời Tần Trách nói còn chưa tính, vậy mà lấy Bàn Tử uy hiếp hắn, cho dù hắn phế Tần Kiệt, Tần Trách có năng lực nói gì?  
Quả đấm của hắn nắm chặt, muốn dạy dỗ Tần Kiệt.  
- Tiểu Phàm, em giải thích cho chị tấm thẻ này là sao đây?  
Một giọng nói thanh thúy êm tai, mang theo giận dữ truyền đến.  
Không ít người nhìn về phía người nói, chỉ thấy Lý Thi Vũ mặc váy trắng như tuyết, cầm một tấm thẻ đen đi tới.  
Nhìn thấy Lý Thi Vũ mắt không ít người sáng lên, dù sao cũng là một trong tứ đại hoa hậu giảng đường trung học Đông Hải, mỹ nữ ai mà không thích?  
Nhìn thấy tấm thẻ trên tay Lý Thi Vũ, không ít người lắc đầu, thẻ bình thường giải thích làm gì?  
Nhưng sắc mặt Tần Kiệt và Tần Thành thay đổi, những người khác không biết tấm thẻ kia, hai người bọn họ là chính thống và chi thứ của Tần gia, sao có thể không nhận ra thẻ chí tôn Tần gia.  
Bất luận tấm thẻ này ở trong tay ai, liền đại biểu một thân phận, gia chủ đích thân tới.  
Tấm thẻ này có tổng cộng hai cái, trong tay ông cụ có một cái, còn lại thì nằm trong tay gia chủ đương nhiệm Tần gia, bác cả Tần Chính của bọn họ.  
Mỗi tấm thẻ đánh số không giống nhau, thẻ trong tay ông cụ là số 1, bác cả anh ta số 2.  
Thẻ trong tay Lý Thi Vũ đúng là thẻ chí tôn số 1 của ông cụ.  
- Lý Thi Vũ, cô lấy tấm thẻ này ở đâu ra?  
Lông mày Tần Kiệt nhíu lại, lạnh lùng hỏi.  
Lý Thi Vũ luôn nghĩ tìm Mạc Phàm hỏi rõ nguồn gốc tấm thẻ, không chú ý tới Tần Kiệt.  
Nghe thấy giọng Tần Kiệt, lúc này gương mặt xinh đẹp mới sửng sốt, vậy mà Tần Kiệt sau khi khai giảng chưa thấy qua tới trường học, vừa xuất hiện còn đứng đối diện Mạc Phàm, không phải xảy ra chuyện gì chứ?  
- Tần thiếu?  
- Tôi hỏi cô, cô lấy tấm thẻ này ở đâu ra?  
Tần Kiệt cắn răng lặp lại.  
Sắc mặt Lý Thi Vũ hơi đổi, trong mắt xuất hiện kinh hoảng, nhìn về phía Mạc Phàm.  
- Tấm thẻ này ở đâu ra, chắc không cần phải giải thích với cậu, cậu có tư cách nói chuyện với người cầm thẻ như vậy sao?  
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, nhao nhao nhìn tấm thẻ có vẻ bình thường trong tay Lý Thi Vũ.  
- Thẻ gì thế, trâu bò như vậy, ngay cả Tần thiếu cũng không có tư cách?  
- Không phải là thẻ Tần gia đó chứ?  
- Thẻ chí tôn Tần gia?  
Có một số học sinh nhà không tệ, lúc này nghĩ đến tấm thẻ của Tần gia, sắc mặt lập tức thay đổi, vì sao Lý Thi Vũ có tấm thẻ này, không phải tấm thẻ này chỉ có gia chủ Tần gia có sao?  
Lần đầu tiên ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm có thay đổi.  
Không còn khinh bỉ, khinh miệt, mà tràn đầy kính sợ và hâm mộ.  
Lý Thi Vũ và Mạc Phàm có quan hệ chị em họ, đã không là bí mật gì, sớm bị người ta đào ra.  
Lý Thi Vũ không biết lai lịch tấm thẻ này, nói lên tấm thẻ này là Mạc Phàm cho cô.  
Tuy không biết Mạc Phàm lấy được tấm thẻ này thế nào, nhưng vẫn có thể nghiệm chứng lời Mạc Phàm nói lúc trước, quả thật thân phận của Mạc Phàm không phải Tần Kiệt có thể chọc được.  
Dù sao cha Tần Kiệt là Tần Trách, nhìn thấy tấm thẻ này cũng phải vâng lệnh nghe theo, không cần phải nói đến Tần Kiệt.  
So với thân phận Mạc đại sư vừa rồi, tấm thẻ chí tôn Tần gia này càng chân thật và mãnh liệt hơn chút.  
Lông mày Tần Kiệt nhíu lại, hai mắt gần như muốn phun ra lửa, thân thể vì tức giận mà không ngừng run rẩy.  
Không chỉ linh chi trăm năm, thẻ chí tôn này anh ta cũng muốn không phải lần một lần hai.  
Anh ta tìm ông cụ và bác cả Tần Chính xin nhiều lần, đều không thành công.  
Anh ta vốn chuẩn bị dựa vào chuyện thông qua thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, trở thành dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm để xin thẻ chí tôn trong tay ông cụ.  
Dù sao ông cụ đều hướng về nơi đó, trân quý hơn thẻ vô số lần, còn không bằng đưa thẻ cho anh ta.  
Ai biết vậy mà tấm thẻ này lại nằm trong tay người ngoài.  
Vật anh ta cần nhất, bây giờ đều đến tay người khác.  
- Các người đợi đó cho tôi, tốt nhất đừng để tôi điều tra ra các người trộm tấm thẻ này, nếu không nhà ba người có bao nhiêu cái mạng, cũng không chết đủ.  
Tần Kiệt hung dữ nói.  
Nói xong anh ta xoay người muốn mang người rời đi.  
Mạc Phàm này quá kỳ lạ, điều tra bối cảnh cậu ta rõ ràng rồi thu thập cũng không muộn.  
Xung quanh cười to.  
- Tần thiếu tức giận, xảy ra chuyện lớn rồi.  
- Đợi một chút, tôi cho cậu đi sao?  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Uy hiếp Bàn Tử, uy hiếp chị họ, còn uy hiếp người nhà hắn, không để lại gì đã rời đi rồi sao?  
Thực sự nghĩ rằng y tiên bất tử hắn là quả hồng mềm, để mặc người ta bóp?  
Đừng nói Tần Kiệt, cho dù cả Tần gia cũng không được.  
- Cậu muốn làm gì?  
Tần Kiệt nhíu mày, bất ngờ hỏi.  
- Làm gì sao? Nể mặt ông nội, bác cả, chú ba và chị gái cậu, đỡ một quyền 6 phần lực, đỡ được thì mạng cậu tốt, không đỡ được đi đầu thai đi.  
Nói xong quả đấm của Mạc Phàm nắm chặt, gió bên cạnh hắn thổi xung quanh.  
Hầu như tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.