Thần Y Trọng Sinh

Chương 164:




Mạc Phàm do dự, nhận điện thoại, giọng một thanh niên xa lạ truyền từ bên trong ra.  
- Là Mạc đại sư sao, cha tôi tên là Tần Trách, bây giờ linh chi trăm năm đang ở chỗ tôi, không biết cậu có thời gian rảnh không, tôi đưa qua cho cậu.  
Giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn mang theo chút cao ngạo.  
Mạc Phàm khẽ cau mày, vẻ mặt như thường.  
- Buổi chiều, Vân Trung Thự, biệt thự số 9.  
- Được, buổi chiều gặp.  
Nói đơn giản mấy câu, Mạc Phàm tắt điện thoại.  
…  
Trần Vũ Đồng thấy Mạc Phàm nói chuyện xong, lúc này mới mở miệng dặn dò lần nữa.  
- Tôi đến trường học, em nhanh về đi, gần đây cẩn thận một chút, không có chuyện gì thì đừng ra cửa, nếu Tần Thọ tìm em gây phiền phức, nhớ gọi điện thoại cho tôi.  
Trần Vũ Đồng lấy di động của Mạc Phàm, lưu số điện thoại của cô vào, lưu xong mới trả điện thoại cho hắn.  
- Có nghe thấy không?  
Nếu Tần Thọ gây khó dễ cho Mạc Phàm, có lẽ cô ra mặt còn có thể giải quyết, dù sao chuyện này vì cô mà ra.  
Tuy cô từ chối gả cho Tần Thọ, nhưng thật sự có thể tránh được vòng quay vận mệnh sao?  
Vừa rồi Tần Thọ bị Mạc Phàm ngược chỉ như giấc mộng ảo dễ tan vỡ, dùng không lâu sẽ bị phá nát.  
Mạc Phàm đáp lại, biết mình bị xem thường cũng không nói gì thêm.  
Đợi Trần Vũ Đồng vào trường học, hắn liên lạc với chị họ, liền đi đến sân bóng rổ trong trường.  
…  
Mạc Phàm vừa mới tiến vào trường học, Ferrari màu đỏ lúc trước bị thi triển pháp thuật phát ra tiếng nổ ong ong, từ một góc rẽ lái về, dừng trước cửa trường học.  
Chiếc xe này vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.  
- Cậu xem, Ferrari!  
Có mấy người phụ nữ ăn mặc thời thượng lấy điện thoại ra chụp.  
Trên xe, Tần Thọ liếc mắt nhìn đám người này đầy khinh bỉ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tiến vào trường học, ngoan độc trong mắt lóe lên.  
Anh ta cho rằng Mạc Phàm không dám về trường học, ai biết lá gan tên nhóc này lớn, còn dám đi học, rất tốt.  
Anh ta cười lạnh lùng, lấy điện thoại ra gọi điện.  
- Tiểu Kiệt, bây giờ em có ở trường không?  
Tần Thọ hỏi.  
- Có, có chuyện gì vậy, anh họ.  
Trong điện thoại, một giọng nói cao ngạo truyền đến.  
- Em có rảnh không?  
- Buổi sáng có, buổi chiều em có việc phải xử lý.  
- Trường em có người tên Mạc Phàm học lớp hai năm ba, em quen không, giúp anh thu thập cậu ta, ra tay nặng chút, tốt nhất khiến cậu ta không thể sinh con được.  
Tần Thọ vô cùng tức giận nói.  
- Mạc Phàm?  
Trong điện thoại dừng một lát:  
- Các cậu quen người này không?  
- Là tên mới từ nông thôn tới, trong khoảng thời gian này anh không có ở trường học, Vương Kinh Phi cũng bị ngược một lần.  
Một giọng nói khác vang lên.  
- Hả…? Người này còn có chút thú vị, đi bắt cậu ta cho tôi.  
- Dạ!  
- Cậu ta mới vào cổng trường, nhìn bộ dạng như muốn đi đến sân bóng rổ.  
Tần Thọ xuống xe, nhìn hướng Mạc Phàm đi, xen mồm nhắc nhở.  
Anh ta tốt nghiệp ở trường này, cho nên vô cùng quen thuộc trường nơi này.  
- Được, giao cho em, em sẽ làm anh hài lòng, anh có muốn làm cùng không?  
Trong điện thoại hỏi.  
- Không cần, anh có việc gấp phải xử lý, nhớ ra tay nặng chút.  
Tần Thọ nói.  
Nếu là bình thường, chắc chắn anh ta sẽ đích thân thu thập Mạc Phàm, nhưng anh ta phải nhanh chóng đi tìm bác sĩ giải quyết vấn đề dương v*t co rụt, chuyện lớn này không giải quyết, chuyện gì anh ta cũng không có tâm tình.  
- Đúng rồi, Tiểu Kiệt, đừng đánh chết cậu ta, lúc nào đó anh sẽ thu thập cậu ta một trận.  
Nhỡ đâu không tìm được người chữa trị, có thể tìm tên lưu manh này.  
- Yên tâm đi, em tự có chừng mực, em tắt máy đây.  
Tiếng “Tút tút tút…” vang lên trong điện thoại Tần Thọ.  
Tần Thọ không thèm để ý, hung dữ nhìn thoáng qua nơi Mạc Phàm biến mất.  
- Đắc tội ông đây, xem tên nhóc mày chết thế nào.  
Mắng xong, Tần Thọ lái xe đến bệnh viện.  
Buổi tối còn hẹn một đôi chị em đến nhà chơi, như này sẽ bị chê cười mất.  
…  
Mạc Phàm không biết những chuyện này, hắn đi thẳng đến sân bóng rổ.  
Bởi vì trên đường chậm trễ thời gian, bây giờ đã là thời gian tan học buổi sáng, không ít người đến sân bóng rổ chơi đùa.  
Trước kia hắn và Bàn Tử cũng thường xuyên đánh bóng rổ lúc này, hắn đánh bóng rổ cũng không tệ lắm.  
Vừa tiến vào cửa, liền cảm thấy gió truyền đến, một quả bóng bay về phía hắn với tốc độ cực nhanh… Mạc Phàm khẽ cau mày, tay như tia chớp vươn ra, quả bóng thế tới rào rạt bị hắn bắt lấy.  
- Mẹ kiếp, Tiểu Phàm, cậu có cần lợi hại như vậy không, vậy mà cũng bị cậu bắt lấy.  
Bàn Tử chạy như điên tới cười nói.  
Anh ta vốn chỉ đùa Mạc Phàm một chút, ai biết bị Mạc Phàm bắt lấy.  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái, trả bóng cho anh ta.  
Tốc độ này mà hắn không bắt được thì không xứng với bốn chữ y tiên bất tử.  
- Tiểu Phàm, sao hôm nay cậu lại tới trường học, tôi đã nghĩ xong lý do xin phép cho cậu rồi, lát nữa cô Trần tới tôi sẽ xin phép cho cậu.  
Bàn Tử tò mò hỏi.  
- Không cần giúp tôi đâu, trên đường tới tôi gặp cô Trần, cô ấy đã phê chuẩn rồi.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
- Hả…?  
Bàn Tử trừng mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm.  
Cô Trần phê chuẩn là tốt nhất, loại chuyện động não này, anh ta thật sự không am hiểu, quả thực rất dày vò.  
- Đúng rồi, có phải cậu tới trường học có chuyện gì không?  
Bàn Tử hỏi.  
- Tôi tới tìm…  
Mạc Phàm nói, hắn không cần giấu diếm Bàn Tử chuyện gì.  
Nhưng hắn chưa nói xong, một đám người đi vào sân bóng rổ, giọng nói không thân thiện truyền đến.  
- Tần thiếu, cậu ta là Mạc Phàm.  
Một người chỉ Mạc Phàm đang nói chuyện với Bàn Tử, trong mắt đều là hung ác nham hiểm.  
Người này là Triệu Phi mấy ngày hôm trước bị mất tư cách thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, lúc này Triệu Phi đứng bên cạnh người thanh niên mặc đồ thể thao, anh ta cúi thấp người, giống như vô cùng kính sợ thanh niên này.  
Người thanh niên bên cạnh Triệu Phi cùng tuổi Mạc Phàm, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người, liếc mắt một cái liền làm người ta cảm thấy bất phàm, nhưng trong mắt đều là bướng bỉnh lỳ lợm và lỗ mãng.  
Thanh niên này nhìn theo ngón tay Triệu Phi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt hiện lên khinh thường.  
Nhưng anh ta vẫn đi về phía Mạc Phàm.  
Người thanh niên này vừa xuất hiện, sân bóng vốn vô cùng náo nhiệt yên tĩnh lại.  
Vô số ánh mắt nhìn người thanh niên kia, vô cùng khiếp sợ.  
- Tần thiếu?  
Ngay cả Bàn Tử cũng sửng sốt, không tự chủ được đọc hai chữ “Tần thiếu” ra.  
Tứ thiếu của trường trung học Đông Hải, ngoại trừ Vương Kinh Phi, Sở Vũ Thần, Đường Ngạo Thiên, kế tiếp là Tần Kiệt Tần thiếu.  
Tần Kiệt là người lợi hại nhất trong tứ thiếu, ba người khác không dám động vào người này.  
Nhưng từ sau khai giảng Tần thiếu không tới trường học, nghe nói tham gia đặc huấn trong bộ đội, hôm nay tới trường học làm gì?  
Nhìn thấy Triệu Phi bên cạnh Tần Thiếu, trên mặt Bàn Tử hiện lên lo lắng.  
Không phải Tần thiếu tới tìm Mạc Phàm gây phiền phức đấy chứ?  
Bên cạnh Tần thiếu, Triệu Phi cười đắc ý.  
Mạc Phàm khiến anh ta mất tư cách thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, anh ta đang lo không có biện pháp trả thù Mạc Phàm.  
Ai biết thuộc hạ Tần thiếu tới lớp, hỏi ai quen Mạc Phàm, anh ta dứt khoát theo tới chỉ giúp Tần thiếu.  
Tần thiếu là ai, Tiểu Ma Vương ngay cả Vương Kinh Phi cũng sợ ba phần, tìm Mạc Phàm chắc chắn không phải chuyện gì tốt.  
Lần này xem Mạc Phàm làm sao bây giờ.  
Diệt uy phong của Vương Kinh Phi, cậu ta có thể đối phó Tần thiếu sao?  
Tần Kiệt đi đến bên cạnh Mạc Phàm, mí mắt khẽ nâng, lạnh lùng nói:  
- Cậu là Mạc Phàm, nhìn cũng thường thôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.