Thần Y Trọng Sinh

Chương 157:




Kiếm khí này vừa xuất hiện, ba quỷ tướng lúc trước như hung thần ác sát bị kìm hãm, như nhìn thấy khắc tinh, hoảng sợ lùi về phía sau.  
Trong đó một người chỉ số thông minh cao hơn chút quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu lạy Mạc Phàm.  
Hai tên khác thấy quỷ tướng này quỳ xuống, chần chừ một lúc cũng quỳ xuống theo, toàn thân run rẩy.  
Ba quỷ tướng có thể giết sạch người trong Túy Nguyệt Cư, trong chớp mắt thành thật như chuột gặp mèo.  
Mọi người ở đây đều sửng sốt, tất cả trợn mắt há miệng nhìn Mạc Phàm.  
Biểu cảm trên mặt tất cả còn chấn kinh hơn Chu đại sư thả quỷ tướng ra.  
Chu đại sư là đại sư nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn, theo như lời đồn có thể ngự quỷ xua tà, xây dựng thế lực đã lâu.  
Mạc Phàm chỉ là một học sinh trung học, vậy mà nắm giữ kiếm tiên kiếm khí trong truyền thuyết, chấn nhiếp quỷ tướng Chu đại sư thả ra.  
- Chuyện này, chuyện này thật khó tin.  
- Cậu ta thật sự chỉ 16 tuổi?  
Hội trưởng hiệp hội giám định Ngọc Thạch lúc trước trào phúng Mạc Phàm, tâm tình chìm vào đáy cốc, vậy mà trong lúc vô tình ông ta đắc tội một nhân vật lợi hại như thế.  
Tần Trách cũng không ngờ Mạc Phàm giỏi y thuật, pháp thuật cũng lợi hại như vậy.  
Lúc này trong lòng ông ta không ngừng cảm thán, hôm nay mời Mạc Phàm tới là quyết định sáng suốt.  
Sớm biết như vậy, ông ta không cần bực tức như thế, chỉ cần mời Mạc Phàm ra tay, Trần đại sư, Chu đại sư gì đó hay Lý Hưng đều bị ngược thành cặn luôn.  
Ngoài ra ông ta cũng hối hận đến mức muốn tát mình hai cái, vì sao trên đường tới lại thất lễ với Mạc Phàm?  
Con đường sau này của ông ta sẽ vì chuyện này mà chịu chút ảnh hưởng, nhất định phải nghĩ biện pháp đền bù Mạc Phàm.  
Ngoại trừ Tần Trách, trong lòng phú hào, đại sư ở đây như có thiên quân vạn mã lao nhanh, chấn kinh đồng thời hối hận muốn chết.  
Chu Trường Hoằng đã là đại sư, ở đây còn có một người còn lợi hại hơn Chu đại sư, hơn nữa chỉ 16 tuổi, mới 16 tuổi ai có thể đoán được lợi hại như vậy.  
Nhất là Trần đại sư, trên mặt là xấu hổ.  
Ông ta trào phúng và khinh bỉ Mạc Phàm không chỉ một lần, ai ngờ Mạc Phàm mới là đại sư chân chính, ngay cả Chu đại sư nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn cũng kém xa Mạc Phàm.  
- Chuyện này…  
Lý Hưng phú hào số một ở thành phố Nam Sơn trợn mắt há miệng, cả khuôn mặt không còn chút huyết sắc.  
Vì sao ông ta lại đi khiêu khích Mạc Phàm, không chỉ bị vạch trần, có khả năng phải nuốt cả linh thạch.  
Vẻ mặt Chu Trường Hoằng cũng khó mà tin, hai mắt nhìn chằm chằm kiếm khí trong tay Mạc Phàm.  
- Không có khả năng, chuyện này không có khả năng.  
Mạc Phàm chỉ mới 16 tuổi, sao có pháp lực mạnh như vậy, còn nắm giữ kiếm khí.  
Phải biết rằng ông ta tu luyện hơn 80 năm, mới có tu vi Trúc Cơ trung kỳ như bây giờ.  
Mạc Phàm không để ý đến những người này, lạnh lùng nhìn ba quỷ tướng.  
Những quỷ tướng này không giống sinh hồn hoặc ác quỷ, phần lớn bọn họ là tướng sĩ tương đối cường đại khi còn sống, mang một chút chấp niệm lưu giữ lại linh hồn, thời gian lâu dài sẽ thành quỷ tướng, bị quỷ tu bắt ở trong pháp khí sử dụng tùy ý.  
Bọn họ không có ác niệm gì, nhưng không thể cãi lời kẻ làm phép ra lệnh.  
- Nơi này không phải nơi các người nên ở lại, cát bụi trở về cát bụi, đất về đất đi.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói, tay vung lên, từng dòng linh khí rơi lên người ba quỷ tướng.  
Ký hiệu trong cơ thể quỷ tướng bị linh khí của Mạc Phàm đánh tan, ba quỷ tướng lập tức khôi phục tự do, không ngừng khấu đầu cảm ơn Mạc Phàm.  
- Đi đi!  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Hai tay ba quỷ tướng tạo thành chữ thập, bộ dạng vẫn dữ tợn như trước, nhưng trên mặt là an tường, như tín đồ quy y Phật Môn, bóng dáng nhanh chóng nhạt dần, chỉ trong phút chốc đã biến mất không thấy.  
Xử lý xong ba quỷ tướng này, Mạc Phàm nắm kiếm khí giơ lên, kiếm khí như một binh khí co duỗi tự nhiên, duỗi tới cổ Chu Trường Hoằng.  
- Ông còn muốn báo thù cho sư đệ ông không?  
Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, giọng điệu rất bình tĩnh.  
Chu Trường Hoằng nhìn kiếm quang bên cổ, yết hầu không ngừng dao động, nuốt nước miếng, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống.  
Chỉ cần ông ta dám nói nửa chữ “Muốn”, sẽ bị kiếm chém bay đầu.  
Ông ta không nghi ngờ uy lực của kiếm khí này.  
- Sư đệ tôi trời sinh tính tàn nhẫn, thích lấy người sống tế luyện, vốn là tội ác tày trời, tôi tới thành phố Đông Hải cũng là muốn bắt cậu ấy về tông môn xử phạt, đại sư phế đi tu vi của cậu ấy, cũng là thay trời hành đạo, bảo vệ muôn dân, tôi cảm ơn Mạc đại sư còn không kịp.  
Chu đại sư vội nói.  
Mạc Phàm có thể nhất niệm cầm kiếm, chí ít là chân nhân mới có thể làm được.  
16 tuổi đã là chân nhân, loại thực lực này tuyệt đối không phải ông ta có thể chọc được.  
- Sư đệ ông tội ác chồng chất, tôi thay ông giết ông ta, ông có câu oán hận không?  
- Không có!  
Chu đại sư vội vàng nói, sợ nói chậm sẽ bị Mạc Phàm chém chết.  
- Vậy tôi đuổi quỷ tướng của ông đi?  
Chu đại sư đau lòng, quỷ này khó đạt được, trong đó có hai người là sư phụ để lại, ông ta dùng 20 năm mới lấy được tên thứ ba, kết quả bị Mạc Phàm đuổi đi hết.  
Không có ba quỷ tướng này, thực lực ông ta còn chưa được 1 phần 3, đâu dám oán hận?  
- Không có.  
- Ông rắp tâm bất lương bày mưu ở đây, tôi thu pháp khí của ông, ông có vấn đề gì không?  
Tay còn lại của Mạc Phàm vươn ra, một lực hút mạnh xuất hiện, ba pháp bàn của Chu Trường Hoằng lập tức bay vào tay hắn.  
Vật phẩm bọn họ bán đấu giá đều là đồ giả, ba pháp bàn này có nguyên liệu như pháp bàn của Vương Trường Sinh, có thể luyện chế Trận Bàn, đúng là thứ hắn muốn.  
- Không có!  
Chu Trường Hoằng cắn răng nói, trong lòng không ngừng rỉ máu.  
- Nếu như tôi giết ông, ông có di ngôn gì không?  
Mạc Phàm lại lạnh giọng hỏi.  
Nếu Tiểu Ngọc là Chu Trường Hoằng bắt, bảo mẹ Tiểu Ngọc hạ độc hắn chắc chắn cũng do Chu Trường Hoằng làm.  
Khóe miệng Chu đại sư giật giật, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.  
- Không có, mong đại sư nể mặt cùng là tu sĩ mà tha cho tôi một mạng, tiểu nhân nhất định sẽ cố sửa sai.  
Cho dù ông ta oán hận cũng không làm gì được, ông ta vốn không phải đối thủ của Mạc Phàm.  
Đường đường là đại sư có thể xua quỷ ngự thần ở thành phố Nam Sơn, lúc này mềm nhũn như quả hồng tháng mười, không thể làm gì được.  
Thực lực thấp hơn, một chữ “Có” sẽ là chết.  
Lý Hưng ở bên cạnh tái mặt, ngay cả Chu đại sư cũng khuất phục, ông ta lại ngốc ở trong này, còn mạng nữa sao.  
Không nói đến Mạc Phàm tha thứ cho ông ta, một đấm của đám nhà giàu này cũng làm ông ta không chịu nổi.  
Thừa dịp Mạc Phàm đang xét xử Chu đại sư, ông ta nhẹ nhàng rời đi.  
Còn chưa đi được vài bước, trước mắt sáng lên, kiếm khí đánh tới.  
Trường kiếm khí vốn để trên cổ Chu đại sư lập tức xuất hiện trước người ông ta, ông ta dám động một chút sẽ bị chém đứt.  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười mỉa.  
Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Tuyệt, cảm ứng còn cường đại hơn Chu Trường Hoằng Trúc Cơ trung kỳ, một con muỗi bay ra ngoài hắn đều có thể cảm ứng được, một người lớn như vậy muốn trốn khỏi mắt hắn sao?  
- Tôi nhớ chúng ta còn đánh cược với nhau đúng không, ông chủ Lý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.