Thần Y Trọng Sinh

Chương 153:




Linh thạch được mang lên, một đám đại sư bày mưu đặt kế cho cố chủ, đi về phía linh thạch.  
Có người lấy kính viễn vọng, có người lấy la bàn, có người vòng quanh linh thạch dùng mắt thường quan sát cẩn thận.  
Hôm nay đến hội đấu giá, mười người có chín người tới vì linh thạch này, một người còn lại là Mạc Phàm.  
Dù sao linh thạch này quá ít cũng quá trân quý.  
Nghe nói lúc trước có phú hào dùng số tiền lớn mua một viên linh thạch nhỏ cho con gái của mình, bảo con gái của ông ta mang theo bên người bất cứ lúc nào.  
Có một lần người phụ nữ kia mở party với bạn, sau khi uống say một đám người lại đi đua xe, kết quả không lâu sau lại xảy ra tai nạn xe cộ, năm người trên xe chỉ có mình cô gái đó còn sống.  
Từ nay về sau, con gái phú hào này không chỉ thoát khỏi kiếp nạn, còn nâng cao buôn bán nhà họ lên một bước.  
Đây là chỗ thần kỳ của linh thạch, một viên nho nhỏ mà có tác dụng lớn như vậy rồi.  
Như thế một khối lớn, nếu mua về để ở trong nhà, chắc chắn tác dụng sẽ mạnh gấp vô số lần viên nhỏ kia.  
Không chỉ có thể tránh hung gặp may, sống lâu trăm tuổi cũng không phải không có khả năng.  
Thần vật như vậy, không tiếc bao nhiêu tiền cũng phải lấy được.  
So với viên linh thạch này, vật phẩm bán đấu giá lúc trước đều không là gì, không khác điểm tâm ngọt trước khi ăn cơm, căn bản có cũng được mà không có cũng chẳng sao.  
Trần đại sư Tần Trách mời tới vòng quanh linh thạch kia, một tay cầm la bàn, một tay không ngừng bấm đốt ngón tay.  
Miệng niệm thần chú, giống như đang đọc chú ngữ gì đó.  
10 phút qua đi, cũng không có kết quả.  
Không chỉ Trần đại sư, những người xung quanh nhao nhao lắc đầu, giống như không nhìn ra được gì, không có manh mối.  
Khi nhóm người này quan sát linh thạch, Mạc Phàm cũng nhìn lướt qua, vẻ mặt hơi kinh hãi.  
Nhìn vật phẩm bán đấu giá lúc trước, hắn không có một chút hứng thú với linh thạch này.  
Nhưng tảng đá này, vậy mà thật sự có linh khí nồng đậm dao động truyền ra, không khỏi làm hắn nhìn nhiều vài lần.  
Kiếp trước hắn từng thấy không ít linh thạch, từ linh thạch hạ phẩm đến tiên thạch hắn đều thấy rồi.  
Hắn nhìn lướt qua linh thạch này, liền lắc đầu.  
Linh thạch này giống hệt vật phẩm đấu giá lúc trước, cũng là hố.  
Hắn không nói thẳng ra, lẳng lặng chờ đợi, chuyện đêm nay không đơn giản như vậy.  
Ở ghế ngồi, Lý Hưng lấy xì gà nhập khẩu Cuba ra, vẻ mặt không kiên nhẫn.  
- Các vị đại sư, các ông nhìn ra chưa, nếu như các ông thật sự không nhìn ra được, tôi bảo Chu đại sư giám định cho các ông mở mang tầm mắt.  
Nhiều đại sư đang nghiên cứu linh thạch này nhíu mày, lộ ra bất mãn, rõ ràng Lý Hưng đang xem thường bọn họ.  
Có vài vị đại sư cảm thấy không nhìn ra được gì, lắc đầu một cái đành phải rời đi, trên mặt cố chủ bên cạnh bọn họ là ảm đạm.  
Thứ quan trọng nhất trong bán đấu giá lần này mà không phân biệt được, không chỉ mất mặt, cuộc bán đấu giá còn tỏa ra nguy hiểm rất lớn.  
Không lâu sau, Trần đại sư mà Tần Trách mời cất la bàn đi, quay về bên cạnh Tần Trách.  
- Thế nào, Trần đại sư?  
Tần Trách vội vàng hỏi, trong mắt lóe lên chờ mong.  
- Đạo hạnh của lão phu không đủ, chỉ là hơn phân nửa tảng đá này không phải phàm phẩm.  
Trần đại sư lau mồ hôi trên trán, đành phải nói.  
Vẻ mặt Tần Trách trầm xuống, những lời này không khác không nói gì, là không nhìn ra được manh mối.  
Đừng nói là Trần Vệ Tinh, cho dù là ông ta nhìn linh thạch này, cũng có thể cảm nhận được lực hấp dẫn mãnh liệt, kéo ánh mắt ông ta nhìn nó.  
Có thể sản sinh ra loại hiệu quả này, chắc chắn không phải phàm vật, hơn phân nửa là linh thạch trấn trạch.  
- Mạc đại sư, cậu cảm thấy linh thạch này thế nào, là hung hay cát?  
Tần Trách kiên trì hỏi.  
Trần đại sư không nhìn ra được, ông ta chỉ có thể hỏi Mạc Phàm, dù sao Mạc Phàm là ông ta mời đến.  
Mạc Phàm nhíu mày, còn chưa mở miệng, giọng nói chói tai của Lý Hưng vang lên.  
- Tần lão nhị, lão già bên cạnh ông không có bản lĩnh, ông hỏi một đứa bé có tác dụng rắm gì, chẳng lẽ đầu ông bị lừa đá, chắc chắn linh thạch này của tôi là thật, nếu ông nhát gan thì đừng mua.  
- Ông!  
Tần Trách hung dữ nhìn chằm chằm Lý Hưng, đập bàn đứng dậy.  
Lý Hưng ngồi trên ghế bành, vẻ mặt ông giỏi ra mà cắn tôi đi, vô cùng đắc ý.  
- Lão phu tự nhận pháp lực yếu đi chút, nhưng vị ngồi cạnh cậu có thể giám định được sao?  
Trần Vệ Tinh không nhịn được, nhìn Chu đại sư bên cạnh Lý Hưng đầy khinh miệt.  
Ông ta coi như là nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, không ít phú hào Đông Hải đều vô cùng khách sáo với ông ta, cho dù là thành phố Nam Sơn cũng có không ít kẻ mời ông ta đi xem phong thủy.  
Bị Lý Hưng nhục nhã như vậy, ông ta không tức giận thì không phải đại sư.  
- Ông nói Chu đại sư không phân biệt được sao?  
Lông mày Lý Hưng nhướn lên, cười nói.  
Ông ta dụi tắt điếu xì gà, nhìn lão giả Chu đại sư ngồi bên cạnh.  
- Chu đại sư, bên kia có một tên chuột nhắt vô danh nói ông không phân biệt được linh thạch này, hay là ông cho bọn họ mở mang tầm mắt đi?  
Lý Hưng cười nói, vẻ mặt tâng bốc.  
Lý Hưng vừa nói xong, lúc này Chu đại sư mới mở to mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua phòng VIP, cả căn phòng bao trùm bởi lạnh lẽo, nhiệt độ giảm xuống dưới âm, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chu đại sư.  
Một ý niệm liền rét lạnh?  
Có không ít “đại sư” ở xung quanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, không còn vẻ bất kính.  
Một ý niệm liền rét lạnh, chỉ có đại sư Trúc Cơ chân chính mới có thể làm được, bọn họ được gọi là đại sư, thực ra kém xa, không ngờ Lý Hưng mời được đại sư chân chính.  
Chu đại sư lạnh lùng nhìn lướt xung quanh, cuối cùng nhìn Trần Vệ Tinh đang đỏ bừng mặt.  
- Không có một chút đạo hạnh nào, ông đạo hạnh không đủ ở đâu ra?  
Câu nói đầu tiên giống như một cái tát, tát mạnh vào mặt Trần đại sư.  
Ông ta không phân biệt được, tự xưng đạo hạnh không đủ để cho mình bậc thang, ai biết bị Chu đại sư vạch trần, tát mạnh vào mặt, Trần đại sư ước gì có thể tìm cái lỗ chui xuống, hối hận đến mức ruột sắp đứt.  
Ông ta nói câu kia làm gì chứ, ở đây có không ít phú hào ở thành phố Đông Hải, ông ta bị Chu đại sư vạch trần, sau này lăn lộn ở thành phố Đông Hải thế nào?  
Ngay cả vẻ mặt Tần Trách cũng vô cùng khó coi.  
Tốn không ít tiền bạc mời “Đại sư” đến, kết quả lập tức bị đại sư Lý Hưng mời đến vạch trần, không phải mất một chút nửa chút mặt mũi.  
Nếu không phải ông ta muốn linh thạch kia, ông ta đã đứng dậy rời đi rồi.  
Vạch trần Trần đại sư, vẻ mặt Chu đại sư vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người ngồi dưới.  
- Mọi người muốn xem linh thạch này là thật hay giả, tôi sẽ cho mọi người mở mang tầm mắt.  
Vừa mới nói xong, bỗng nhiên áo bào của ông ta lay động.  
Ngón tay gầy khô nhanh chóng vẽ trên không trung, miệng niệm huyền ngữ mọi người không hiểu.  
Trong phút chốc, mắt Chu đại sư sáng hơn, ngón tay chỉ về phía linh thạch.  
- Cát!  
Linh thạch lập tức tỏa ra hào quang, được ánh sáng màu lục chiếu rọi xuống, cả căn phòng bao trùm bởi ấm áp.  
Không chỉ nhiệt độ trong phòng VIP tăng trở về, khi dòng khí lưu chuyển, gần như mỗi người có thể cảm nhận được lỗ chân lông giãn ra, toàn thân thoải mái nói không nên lời.  
- Đây, đây thật sự là linh thạch.  
Có người ngạc nhiên kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.