Thần Y Trọng Sinh

Chương 149:




Bất luận là dáng người, khuôn mặt, khí chất của mẹ Tiểu Ngọc đều thuộc loại cực phẩm, không kém tiên tử Tu Chân giới bao nhiêu.  
Một mỹ nữ như vậy tự mình cởi quần áo, cầu muốn cô.  
Đừng nói Mạc Phàm là một người đàn ông huyết khí phương cương, cho dù là thái giám nhìn mẹ Tiểu Ngọc lúc này cũng sẽ động lòng, trực tiếp nhào lên.  
Mạc Phàm nhìn chằm chằm thân thể mẹ Tiểu Ngọc không xót thứ gì, trong mắt vừa mới hiện lên một chút cực nóng.  
Bỗng nhiên đồng tử co rụt lại, nhìn về phía bộ ngực cao ngất của mẹ Tiểu Ngọc, một đóa hoa mai màu trắng bạc có chữ “Bạch”.  
Vẻ mặt hắn lập tức chấn động, đi tới chỗ mẹ Tiểu Ngọc.  
Mẹ Tiểu Ngọc thấy Mạc Phàm đi tới, chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay để ở chỗ riêng tư cũng buông ra, đợi Mạc Phàm xâm phạm.  
Mạc Phàm không nợ mẹ con bọn họ, trái lại là mẹ con bọn họ nợ Mạc Phàm một đống ân tình, chuyện cô có thể làm là giao mình cho Mạc Phàm, hi vọng Tiểu Ngọc được Mạc Phàm cứu ra, đây là cơ hội duy nhất của cô.  
Mạc Phàm đi tới trước người mẹ Tiểu Ngọc, nhặt váy ngủ của mẹ Tiểu Ngọc lên, mặc vào cho cô lần nữa.  
- Dì không cần phải chà đạp mình như vậy, cháu sẽ cứu Tiểu Ngọc, nhưng dì phải nói cho cháu biết chữ “Bạch” trên ngực gì là sao đây?  
Mạc Phàm nói, nhanh chóng bình phục khí huyết sôi trào trong cơ thể.  
Vừa rồi trong chớp mắt huyết dịch của hắn thật sự nóng lên, dù sao vưu vật như vậy thật sự quá chọc người.  
Nhưng nhìn thấy chữ “Bạch” trên ngực mẹ Tiểu Ngọc, làm hắn tỉnh táo lại trong chớp mắt.  
Bởi vì trên ngực Tuyết Nhi, ở vị trí đó cũng có một chữ “Bạch” như thế.  
Khi ở quê nhà, hắn vẫn luôn buồn rầu không có tin tức gia tộc Tuyết Nhi.  
Phải đợi gần một năm mới có thể nhìn thấy Tuyết Nhi, nhưng bây giờ có tin tức.  
Vẻ mặt mẹ Tiểu Ngọc sửng sốt, không ngờ Mạc Phàm không chỉ không muốn cô, còn đồng ý cứu Tiểu Ngọc, điều kiện là chỉ cần biết một chuyện không tính là bí mật.  
Mẹ Tiểu Ngọc nhìn thoáng qua ngực mình, ánh mắt phức tạp.  
- Đây là dấu hiệu gia tộc bọn tôi.  
- Bạch gia ở Giang Nam nhiều như vậy, có gia tộc khác có ấn ký như vậy không?  
Mạc Phàm nghiêm túc hỏi.  
Chuyện liên quan đến Tuyết Nhi, hiếm khi hắn kích động.  
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhắc tới Bạch gia với mẹ Tiểu Ngọc, lần trước hắn đã hỏi, gia tộc Tiểu Ngọc không có người tên Bạch Tuyết.  
- Bạch gia ở Giang Nam rất nhiều, nhưng chỉ có gia tộc chúng tôi mới có ấn ký này, nam trái nữ phải, không có lặp lại, bạn của Mạc tiên sinh cũng có ấn ký này sao?  
- Ừm.  
Mạc Phàm gật đầu, xem ra Tuyết Nhi và Tiểu Ngọc thật sự đều là người Bạch gia.  
Nhưng lần trước khi hắn hỏi mẹ Tiểu Ngọc, cô nói Bạch gia không có người tên Bạch Tuyết.  
Đây là tình huống gì vậy, chẳng lẽ Tuyết Nhi dùng tên giả?  
Hắn nhíu mày, đi đến phòng Tiểu Ngọc, cầm lấy giấy bút Tiểu Ngọc thường dùng vẽ tranh, dựa theo trí nhớ của hắn nhanh chóng vẽ ra.  
Kiếp trước, ở Tu Chân giới hắn am hiểu y thuật nhất, sau đó là vẽ tranh, nhất là vẽ bộ dạng Tuyết Nhi, không biết hắn vẽ mấy vạn lần.  
Một lúc lâu sau, một cô gái thanh tú đoan trang hiện lên trên giấy, đúng là Tuyết Nhi bạn gái kiếp trước của hắn, gần như là người thật, hình thần có đủ.  
- Dì có từng thấy cô gái này ở Bạch gia hay không.  
Mạc Phàm đưa bức tranh cho mẹ Tiểu Ngọc.  
Tên có thể thay đổi, nhưng tướng mạo sẽ không đổi.  
Vẻ mặt mẹ Tiểu Ngọc chấn động, như bị sét đánh.  
- Đây, đây không phải Tiểu Kỳ sao?  
- Tiểu Kỳ?  
Mạc Phàm hơi sững sờ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.  
Kiếp trước, có một lần cận vệ của Tuyết Nhi xưng hô là Kỳ tiểu thư.  
Lúc ấy hắn tò mò hỏi một câu, Tuyết Nhi nghịch ngợm nói hắn nghe lầm, là thất tiểu thư, ở nhà cô đứng thứ bảy, hắn không có hỏi lại.  
- Cô ấy tên là Bạch Tiểu Kỳ, không phải Bạch Tuyết?  
Mạc Phàm có chút kích động hỏi.  
- Đúng vậy, nếu như tôi không nhận sai, cô ấy là cháu gái tôi, chị họ Tiểu Ngọc, có chữ lót là Tiểu như Tiểu Ngọc, cho dù lúc tôi rời nhà con bé còn nhỏ, nhưng sẽ không sai, bên cánh tay phải con bé có một vết bớt hình trái tim.  
Mẹ Tiểu Ngọc nhìn bức tranh, khiếp sợ nói.  
- Không sai, có một cái bớt hình trái tim.  
Mạc Phàm hưng phấn cười nói.  
- Chuyện này…  
Trên mặt mẹ Tiểu Ngọc là xấu hổ, trong chớp mắt đỏ đến mang tai.  
Nhìn biểu cảm của Mạc Phàm, rất có khả năng Mạc Phàm và Tiểu Kỳ là người yêu.  
Có tầng quan hệ này mà nói, hơn phân nửa Tiểu Ngọc được cứu rồi.  
Nhưng cô vừa lột sạch quần áo cầu xin Mạc Phàm muốn cô, mà rất có khả năng chàng trai trẻ này là bạn trai cháu gái cô.  
Trong chớp mắt, mẹ Tiểu Ngọc cảm thấy rất loạn.  
Bị Mạc Phàm nhìn thân thể còn chưa tính, mấy ngày nay ở chung, cô còn có chút ý tứ với Mạc Phàm, Mạc Phàm rất giống người kia.  
Trong hai mắt Mạc Phàm lóe lên hàn quang, khóe miệng phiếm chút vui sướng.  
Xem ra hắn hiểu biết Tuyết Nhi ít hơn hắn nghĩ nhiều.  
Chỉ là cuối cùng còn chưa gặp nhau, đã có tin tức về Tuyết Nhi trước.  
Nếu như vậy, mẹ Tiểu Ngọc chính là người cô trốn khỏi gia tộc mà Tuyết Nhi nói lúc trước.  
Nhân duyên thật khéo, lại được hắn cứu, đúng là có duyên.  
- Nếu muốn kết hôn với con gái Bạch gia, cần điều kiện gì?  
Mạc Phàm hỏi, đây là chuyện hắn quan tâm nhất hiện giờ.  
Lông mày mẹ Tiểu Ngọc nhíu lại, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ phức tạp.  
Rất lâu sau, cô mới thở dài thật sâu, trên mặt đều là mất mát.  
- Nếu sau lưng cậu không phải gia tộc truyền thừa ngàn năm, vậy phải mạnh hơn gia tộc truyền thừa ngàn năm, nếu không sẽ nhà tan cửa nát.  
- Hả?  
Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, hít một hơi thật sâu.  
Gia tộc bình thường quá ba đời sẽ gặp suy bại, thậm chí là biến mất.  
Điều kiện cưới con gái Bạch gia là gia tộc truyền thừa ngàn năm.  
Gia tộc bình thường có thể thay đổi ở vô số triều đại, truyền thừa ngàn năm, tuyệt đối là khủng bố trong khủng bố.  
Hoa Hạ có gia tộc như vậy tồn tại, đừng nói là Vương gia, Tần gia hắn biết, cho dù là Mộc gia to lớn ở Giang Nam cũng không là gì.  
Nhưng nếu không có cách nào lựa chọn xuất thân, cái sau cũng như vậy, hắn phải mạnh hơn những gia tộc truyền thừa ngàn năm.  
Đã nhà tan cửa nát một lần, hắn sẽ không để lần hai.  
- Cháu đã biết, ngọc này dì đeo lên người trước, cháu sẽ tìm Tiểu Ngọc quay về.  
Mạc Phàm nói.  
Chuyện của Tuyết Nhi đã có manh mối, tạm thời không gấp, sau này chậm rãi hỏi thăm là được.  
Giải quyết chuyện trước mắt đã, Tiểu Ngọc và hội đấu giá.  
Nếu như hắn đoán không sai, hẳn là sư môn của Vương Trường Sinh đến báo thù, Tiểu Ngọc cũng là cực âm chi thể, bọn họ sẽ không làm hại Tiểu Ngọc.  
Chỉ cần đám người này ở thành phố Đông Hải, cũng không khó khăn tìm được.  
Chỉ là không biết ai bắt Tiểu Ngọc, Trúc Cơ sơ kỳ hay Trúc Cơ trung kỳ.  
- Cảm ơn cậu, Tiểu, Tiểu Phàm.  
Mẹ Tiểu Ngọc xấu hổ nói.  
Lúc trước còn có thể dùng thân thể tới cảm ơn Mạc Phàm, bây giờ cô không biết nên làm thế nào.  
- Không cần cảm ơn, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.  
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng, tràn đầy tự tin cười nói, xoay người rời đi.  
Vẻ mặt mẹ Tiểu Ngọc đầy phức tạp và mất mát, nhìn bóng dáng Mạc Phàm có chút xuất thần, Mạc Phàm càng ngày càng giống người kia, hi vọng cậu ấy không thất bại, Bạch gia chân thực quá khủng bố.  
Mạc Phàm rời khỏi nơi ở của mẹ con Tiểu Ngọc, liền gọi điện cho Đường Long, bảo anh ta đến khu dân nghèo điều tra.  
Vừa mới tắt điện thoại, Tần Trách gọi điện thoại đến, nói là sắp bắt đầu hội đấu giá, hắn nói địa chỉ hiện giờ của mình cho Tần Trách.  
Không lâu sau, một chiếc xe Mobile Home xa hoa dừng trước cửa tiểu khu mẹ con Tiểu Ngọc, Mạc Phàm được một vệ sĩ mời vào.  
Bên trong xe Mobile Home không còn là ghế ngồi bình thường, mà là một quán bar trang trí xa hoa, sáu bảy người ở bên trong không có vẻ chen chúc.  
Trên xe ngoại trừ Tần Trách và hai vệ sĩ ra, còn có một lão đầu mặc áo khoác vải thô.  
Đầu lão đầu này đầy tóc bạc, nuôi râu dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.  
Nhìn thấy Mạc Phàm lên xe, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.  
- Ông chủ Tần, tên nhóc này là?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.