Thần Y Trọng Sinh

Chương 145:




Lông mày Mạc Phàm nhíu chặt, trong mắt hiện lên hàn quang, sát khí lóe lên.  
Mạc Vũ không có một chút phản ứng, trái lại khóe miệng nhếch lên nụ cười tà dị.  
- Mê Hồn Thuật?  
Trước khi tới, lúc Tiểu Vũ nói muốn đóa hoa sen kia, hắn cũng không để ở trong lòng, cảm thấy Tiểu Vũ sẽ không bị mê hoặc.  
Không ngờ Tiểu Vũ liếc mắt nhìn hoa sen máu một cái vẫn bị trúng chiêu, chỉ là bị mê hoặc không rõ ràng như Tưởng Bằng Bằng.  
- Đáng chết!  
Nếu không phải hắn tới chém giết Nhiếp Hồn Thú này, chắc chắn không biết lúc nào Tiểu Vũ bị Nhiếp Hồn Thú mê hoặc tới đây.  
Chỉ là bây giờ cũng không khá hơn chút nào.  
Chỉ cần Nhiếp Hồn Thú này ra lệnh, con dao nhọn trong tay Tiểu Vũ sẽ đâm vào huyệt Thái Dương cô.  
Đây là một đại tử huyệt của con người, còn nối với Thức Hải.  
Một khi bị đâm rách, cho dù bây giờ hắn muốn cứu cũng vô cùng khó khăn.  
- Đáng chết!  
Mạc Phàm nhìn vết thương trên mặt và tay Tiểu Vũ, cắn răng, kiếm phù trong tay lại tăng mấy phần.  
Dám đả thương Tiểu Vũ, còn dùng Tiểu Vũ để uy hiếp hắn.  
Hắn vốn định chỉ lấy yêu đan của Nhiếp Hồn Thú, liền thả linh hồn đi đầu thai chuyển thế.  
Bây giờ hắn muốn yêu thú này hình thần câu diệt.  
Hắn muốn ra tay, giọng nói âm âm u u truyền từ miệng Tiểu Vũ ra.  
- Con người, bé gái này là em gái cậu đúng không.  
Yêu thú Trúc Cơ không thể mở miệng nói chuyện, nhưng có thể nhờ Mê Hồn Thuật biểu đạt ý niệm của mình thông qua loài người.  
- Phải thì sao?  
Mạc Phàm lạnh lùng nói, sát khí trong mắt gần như ngưng tụ thành thật thể, gió rét xung quanh nổi lên bốn phía, cũng không vội vã ra tay.  
Ý nghĩ trong Thức Hải quay nhanh, đang tìm phương pháp cứu Tiểu Vũ.  
Không dễ dàng gì hắn mới trọng sinh, thay đổi nhiều chuyện như vậy, không muốn trơ mắt nhìn Tiểu Vũ chết như thế.  
- Vậy thì dễ rồi, dựa theo lời tôi nói mà làm, nếu không chỉ cần một ý niệm của tôi, em gái cậu sẽ chết.  
Lúc nói chuyện, Tiểu Vũ khẽ di chuyển tay.  
Dao nhọn lập tức đâm rách da trắng nõn của Tiểu Vũ, máu chảy xuống lưỡi dao và gò má.  
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, trái tim đau đớn, trầm giọng hỏi:  
- Rốt cuộc mày muốn thế nào?  
- Hì hì, thật ra rất đơn giản, cậu quấy rầy tôi kiếm ăn, tôi trả thù cậu một chút thôi, nhân quả báo ứng, chính là như vậy.  
Giọng nói âm u truyền từ miệng Tiểu Vũ ra, nghe vô cùng quỷ dị.  
- Như vậy tao sẽ giết mày.  
Mạc Phàm cắn răng nói.  
- Không sai, cho nên chúng ta có thể đàm phán.  
- Đàm phán chuyện gì?  
Mạc Phàm hỏi.  
- Chỉ cần cậu cởi phong ấn này giúp tôi, sau đó ký kết khế ước chủ tớ với tôi, tôi sẽ thả em gái cậu, còn bảo vệ cả nhà cậu an toàn, thế nào?  
Nhiếp Hồn Thú bày ra tư thế đắc ý ở trong nước, hưng phấn nói.  
Chỉ có thoát khỏi phong ấn, nó mới có thể phát huy ra thực lực Trúc Cơ trung kỳ, cũng không cần bị trận pháp chết tiệt này phong ấn một năm 364 ngày, chỉ có một ngày phân thân được ra ngoài kiếm ăn.  
Còn tên nhóc con người này sao?  
Đã lâu rồi nó không gặp được tu sĩ có hồn lực cường đại như vậy, chỉ cần ký kết khế ước chủ tớ, nó sẽ cắn nuốt hắn, có thể đột phá đến Trúc Cơ đỉnh phong cũng không chừng.  
- Thế nào?  
Nhiếp Hồn Thú thấy vẻ mặt Mạc Phàm do dự, cười âm hiểm nói.  
- Nếu tao từ chối thì sao?  
- Từ chối, vậy loài người các cậu thật nhẫn tâm đó, ngay cả em gái mình mà cũng không muốn cứu, nếu như cậu thật sự từ chối, vậy em gái cậu thật đáng thương, nhìn đáng yêu như thế, sau này nhất định là một đại mỹ nhân, mới lớn như vậy đã chết đi, thật là đáng tiếc.  
Nhiếp Hồn Thú giả mù sa mưa cười nói.  
Nếu như nói riêng về chỉ số thông minh, Nhiếp Hồn Thú này làm không khác gì loài người bình thường.  
- Sao mày biết tao có thể cởi phong ấn cho mày?  
Mạc Phàm cau mày hỏi.  
- Cậu lợi hại hơn lão đạo sĩ phong ấn tôi lúc trước một chút, có thể đánh bại tôi bây giờ, lão đạo sĩ kia dùng lôi pháp cũng không thể đánh chết tôi, chỉ có thể nhờ trận pháp phong ấn, cuối cùng chính ông ta cũng hao hết chân nguyên mà chết, cho dù chưa chắc cậu đã mở được phong ấn sau tôi, nhưng không phải cậu có thể tháo được phong ấn bên ngoài sao?  
Mạc Phàm im lặng, quả nhiên cây cầu kia gãy không phải tình cờ, mà có người phong ấn Nhiếp Hồn Thú ở đây.  
- Quả thật tao có thể giải trừ Thất Hồn Phong Ấn Trận ở đây, nhưng sao tao có thể tin tưởng mày?  
Mạc Phàm kiên nhẫn hỏi.  
Còn điều kiện mà Nhiếp Hồn Thú nói, không cần suy nghĩ cũng biết là cạm bẫy.  
Một khi ký kết khế ước chủ tớ, đừng nói Tiểu Vũ sẽ xảy ra chuyện, cả nhà hắn cũng táng thân trong bụng Nhiếp Hồn Thú.  
- Em gái cậu ở trong tay tôi, cậu chỉ có thể lựa chọn đồng ý, cậu không có lựa chọn khác.  
Nhiếp Hồn Thú cười nhạt nói.  
- Ha ha, phải không?  
Hai mắt Mạc Phàm sáng lên, cười mỉa nói:  
- Vậy tao chọn mày hình thần câu diệt!  
Nói xong con ngươi hắn thay đổi, từ màu đen biến thành màu đỏ như máu, như mặt trăng máu trên cao, vô cùng tà dị.  
- Yêu nghiệt!  
Mạc Phàm nói ra hai chữ, hai gợn sóng hiện lên trong mắt hắn, bay về phía Tiểu Vũ và Nhiếp Hồn Thú với tốc độ khó mà phát hiện.  
Không tới 1/10 giây, Tiểu Vũ và Nhiếp Hồn Thú sửng sốt một chút, như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.  
Nhân cơ hội này, Mạc Phàm khẽ di chuyển, nhảy đến bên cạnh Mạc Vũ.  
Một tay cầm lấy dao nhọn trong tay Tiểu Vũ, tiện tay ném một cái, dao nhọn lóe lên ánh sáng sắc bén bay về phía Nhiếp Hồn Thú, biến mất trong cơ thể của nó.  
Sau đó hắn thừa dịp Nhiếp Hồn Thú bị khống chế đối phó với nó, hai tay nhanh chóng kết ấn.  
- Thanh Thần Thuật!  
Một tia sáng trắng che chở Tiểu Vũ, màu đen trong mắt Tiểu Vũ lập tức mất đi, khôi phục thành trấn tĩnh như trước.  
Mê Hồn Thuật mà Nhiếp Hồn Thú dùng trên người Tiểu Vũ bị thanh trừ.  
- Thanh Mộc Quyết!  
Ánh sáng xanh chiếu lên người Tiểu Vũ, vết thương trên mặt và trên tay Tiểu Vũ nhanh chóng cầm máu, kết vảy, cuối cùng không để lại dấu vết gì trên mặt mắt thường có thể thấy được, hoàn hảo như lúc ban đầu.  
- Tiểu Vân Vũ Quyết!  
Vô số thủy châu nhỏ hiện lên xung quanh Tiểu Vũ, rửa sạch toàn bộ vết máu trên người cô, không để lại chút dấu vết nào.  
Làm xong những chuyện này, Mạc Phàm kiểm tra cơ thể Tiểu Vũ mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì, ôm Tiểu Vũ vào trong ngực, lúc này ánh mắt lạnh lùng mời dời sang nhìn Nhiếp Hồn Thú đã khôi phục thần trí.  
Lửa giận hừng hực xuất hiện trong mắt hắn, gần như là thực thể vậy.  
- Biết bây giờ mày không thể nói nữa, nhưng tao vẫn nói cho mày biết, thứ nhất, không phải tao lợi hại hơn người phong ấn mày một chút, cho dù thực lực của mày là Trúc Cơ hậu kỳ, tao cũng có thể chém mày không khác gì cắt thức ăn.  
- Thứ hai tao ghét nhất có người làm hại người nhà tao, đáng ghét hơn là có người lợi dụng người nhà tao để uy hiếp, cho dù mày không phải là người, chỉ là một súc sinh, như ng tao vẫn phải khiến mày hình thần câu diệt.  
- Thứ ba, mày có thể đi chết đi.  
Nói xong hai tay Mạc Phàm tạo thành hình chữ thập, tất cả linh lực trong cơ thể đều không giữ lại gì, trút ra hết, quần áo và tóc không gió mà bay.  
Một đám văn tự bay từ miệng hắn ra, hình thành một đồ án màu bạc phức tạp ngoài tròn trong vuông trước người hắn.  
Đồ án này nhanh chóng hình thành, bầu trời vốn vô cùng sáng sủa, lập tức trở nên u ám, giống như lửa giận dậy sóng trong lòng Mạc Phàm, từng đạo lôi quang ở bên trong, như đánh xuống bất cứ lúc nào.  
- Không phải mày nói lão đạo sĩ kia dùng lôi pháp mà không giết chết được mày sao, vậy thử Cửu Tiêu Thần Lôi Quyết của tao xem!  
Mạc Phàm cười mỉa nói, trên mặt là sát ý dày đặc.  
Ngay mười giây trước, Nhiếp Hồn Thú còn vô cùng đắc ý cảm nhận được linh lực cường đại trên người Mạc Phàm, cùng với lực hủy diệt trên bầu trời, miệng rắn há to, rõ ràng lực lượng yêu nguyệt đã biến mất, nó lại không nhúc nhích được, hoàn toàn bị dọa ngây người.  
Sợ hãi trong lòng hiện lên theo bản năng, trí nhớ truyền thừa nguyên thủy nhất mở ra, lúc này một đoạn tin tức đơn giản xuất hiện trong đầu nó.  
- Đây, đây là tiên, tiên pháp?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.