Thần Y Trọng Sinh

Chương 141:




Mọi người xung quanh lập tức sửng sốt, trên mặt đều là khó mà tin.  
Lão bác sĩ và bác sĩ thành phố đều nói không cứu được, Mạc Phàm thật sự cứu sống được anh ta.  
Lão bác sĩ rút ngân châm ra, vẻ mặt khó có thể tin.  
- Người sống lại rồi sao?  
Bác sĩ thành phố, vừa rồi còn nói Mạc Phàm là kẻ lừa đảo học pháp thuật, lúc này trên mặt đều là ngượng ngùng, vô cùng khó coi.  
Bọn họ đều bảo Tưởng Vân Phong chuẩn bị hậu sự, Mạc Phàm lại nói còn có thể cứu, ông ta thân là chủ nhiệm khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân thành phố đều nhìn Mạc Phàm vô cùng khó chịu.  
Mạc Phàm lại đề xuất phương pháp chữa trị kỳ lạ như thế, ông ta mượn cớ châm chọc Mạc Phàm một phen.  
Ai biết cái tát này không đánh trúng mặt Mạc Phàm, lại bị Mạc Phàm đánh trả lại.  
- Chúng tôi là người của khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân thành phố ở Đông Hải, xin hỏi tiểu tiên sinh tên là gì?  
Bác sĩ vừa nói Mạc Phàm là tên lừa gạt hỏi.  
Nếu có thể mời người này vào bệnh viện bọn họ, hiệu quả và lợi ích của bệnh viện có thể tăng lên nhiều.  
- Con trai tôi tên Mạc Phàm.  
Lão cha Mạc Phàm thấy Mạc Phàm không lên tiếng, khách sáo trả lời.  
- Mạc Phàm sao?  
Sắc mặt đám bác sĩ thay đổi lần nữa, còn kinh hãi hơn cứu sống Tưởng Bằng Bằng.  
Nếu như vừa rồi là gió lớn cấp 8, bây giờ chính là gió lốc cấp 13.  
- Trách không được có thể cứu sống bạn trẻ này, hóa ra là bác sĩ Mạc, thất kính thất kính, mới vừa rồi là tôi miệng thối, mong bác sĩ Mạc đừng để trong lòng.  
Bác sĩ kia đỏ mặt nói.  
Trách không được có thể cứu sống, hóa ra là bác sĩ chữa trị ung thư.  
Cha mẹ Mạc Phàm mơ hồ, tình huống gì đây?  
Đến tuổi này của bọn họ, thân thể ít nhiều gì cũng có chút bệnh cũ, bọn họ cũng đến thành phố khám bệnh.  
Bệnh viện nhân dân thành phố là bệnh viện công lập tốt nhất thành phố Đông Hải, bác sĩ ở trong đó rất cao ngạo, dù sao cũng là nghề nắm giữ sinh tử người khác.  
Đừng nói là khách sáo như vậy, có thể nói tiếng người đã không tệ rồi.  
Nhìn khí chất của bác sĩ này chắc chắn không phải bác sĩ bình thường, tuổi tác còn lớn hơn ông, sao nói chuyện khách sáo với Mạc Phàm như vậy. - Chuyện này…  
Lão mẹ Mạc Phàm liếc mắt nhìn chồng một cái.  
Cha Mạc Phàm cũng hoàn toàn không biết, hỏi:  
- Con tôi tên Mạc Phàm, có phải ông nhận sai người rồi không?  
- Không thể nào?  
Mấy bác sĩ cũng không thể chắc chắn, bọn họ cũng chưa từng gặp Mạc Phàm, chỉ biết tên là Mạc Phàm, còn rất trẻ tuổi.  
Ở bên cạnh, Tưởng Vân Phong nhìn thấy Tưởng Bằng Bằng tỉnh lại, vốn là sửng sốt, tên nhóc này thật sự cứu sống Bằng Bằng rồi.  
Chẳng lẽ tên nhóc này biết y thuật, còn chữa trị cho ông cụ Tần, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.  
Nếu nói như vậy, hôm nay ông ta thật sự không sáng suốt.  
Nhưng ngay sau đó, ông ta cười lắc đầu.  
- Chắc các ông nhận sai rồi, sao bác sĩ chữa được bệnh ung thư ở thành phố Đông Hải có thể ở vùng nông thôn này được?  
Bác sĩ chữa trị ung thư ở thành phố Đông Hải, ông ta cũng có nghe nói, nhưng sao có thể là Mạc Phàm.  
Người ta nửa tháng kiếm được hơn 8000 vạn, nếu như có nhiều tiền như vậy, xưởng thuốc Mạc gia sẽ như bây giờ sao?  
Lão cha lão mẹ Mạc Phàm vốn không nghĩ Mạc Phàm là bác sĩ chữa ung thư gì đó, vẻ mặt khôi phục như thường.  
Mấy người kia nghĩ những lời Tưởng Vân Phong nói một lát, trên mặt lộ ra mất mát, rối rít gật đầu, xoay người rời đi.  
Bác sĩ chữa được ung thư, sao có thể ở chỗ này.  
Cho dù không ở bệnh viện Mộc gia, chắc chắn đến bệnh viện ở tỉnh Giang Nam rồi, thậm chí là bệnh viện thủ đô, là bọn họ suy nghĩ nhiều.  
Toàn bộ quá trình, Mạc Phàm cũng không nói gì.  
Chuyện hắn là bác sĩ chữa bệnh ung thư, hắn chưa nói với cha mẹ, cũng không muốn để Tưởng Vân Phong biết.  
Tránh lại nhìn thấy vẻ mặt làm người ta buồn nôn của đám Tưởng gia, xuất hiện ở Mạc gia.  
Tưởng Vân Phong thấy cha mẹ Mạc Phàm im lặng, cười đắc ý.  
Ông ta phủi bụi trên người, đi tới chỗ Tưởng Bằng Bằng.  
- Bằng Bằng, con cảm thấy thế nào, con làm cha sợ muốn chết.  
- Cha, con nhìn thấy một đóa hoa sen máu trong sông, rất đẹp, cha đi hái đi?  
Tưởng Bằng Bằng còn chưa lấy lại tinh thần, lặp lại lần nữa.  
- Hoa sen máu ở đâu?  
Mạc Phàm hỏi.  
Tưởng Bằng Bằng quay đầu, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh miệt, khóe miệng nhếch lên nụ cười cao ngạo.  
- Dưới cây cầu cũ nát, cậu phải giúp tôi hái nó, nếu cậu có thể hái về giúp tôi, tôi cho cậu 500 tệ, thế nào?  
Theo ý anh ta, 500 tệ bảo một người hái đóa hoa sen máu cho mình, chắc chắn có rất nhiều người cướp đi hái.  
- 500 tệ, ha ha.  
Mạc Phàm cười, không nói tiếp.  
Tưởng Bằng Bằng bị Nhiếp Hồn Thú mê hoặc không nhẹ, còn muốn hái đóa hoa sen kia.  
Nhưng hắn cũng moi ra được tin tức hắn muốn.  
Một hồn một phách của Tưởng Bằng Bằng mới vừa bị Nhiếp Hồn Thú hấp thu, còn chưa tiêu hóa hoàn toàn, một hồn một phách này còn liên lạc với Tưởng Bằng Bằng.  
Dựa theo lời Tưởng Bằng Bằng nói, hơn phân nửa Nhiếp Hồn Thú kia đang ở dưới cầu.  
Ý niệm hắn khẽ động, vô số ký hiệu trong nước như tinh linh, di chuyển về phía cầu.  
- Bằng Bằng, đâu có hoa sen gì, vừa rồi thiếu chút nữa con đã chết đuối, nếu không phải cha từ bỏ 10 năm tuổi thọ, con đã mất mạng.  
Tưởng Vân Phong vội nói.  
Lão bác sĩ vừa nghe thấy lời này, tức giận đến mức lắc đầu, thu dọn đồ xoay người vào nhà.  
Trong lòng cha mẹ Mạc Phàm cũng hừng hực lửa, Tiểu Phàm cứu Bằng Bằng, ngay cả cảm ơn cũng không nói, còn lấy hết công lao về mình.  
Còn không biết xấu hổ nói mình từ bỏ 10 năm tuổi thọ, không phải Mạc Phàm dùng sức mạnh, đâu có một giọt máu trong tim.  
Đúng là mặt dày.  
Nhưng dù sao cũng cứu sống người ta rồi, kệ Tưởng Vân Phong nói thế đi.  
- Sao lại sắp bị chết chìm, không phải con vẫn tốt sao?  
Tưởng Bằng Bằng mê mang nói.  
- Con không phát hiện người con ướt đẫm à, đúng rồi, có phải có ai đó ấn con vào trong nước, muốn hại con hay không?  
Tưởng Vân Phong liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, hỏi.  
Trong mắt lão mẹ Mạc Phàm tràn đầy lửa giận, cuối cùng không nhịn được.  
- Tưởng Vân Phong anh có ý gì, Tiểu Phàm nhà tôi cứu Bằng Bằng anh không nói thì chưa tính, còn hắt nước đục về người Tiểu Phàm chúng tôi, vừa rồi không phải Bằng Bằng đã nói, anh ta thấy được hoa sen máu, rốt cuộc anh muốn làm gì?  
Ngay cả cha Mạc Phàm cũng không nhịn được nắm chặt tay thành quả đấm.  
Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang lóe lên, lắc đầu cười mỉa, nhưng không nói gì thêm.  
- Không phải anh chỉ thuận miệng hỏi chút sao, em ba, em kích động cái gì.  
Tưởng Vân Phong cũng có chút chột dạ, lạnh lùng nói.  
- Cha, cha nói cậu ta đã cứu con, không phải chứ?  
Tưởng Bằng Bằng chỉ vào Mạc Phàm hỏi, biểu cảm khó mà tin.  
Dù thế nào anh ta cũng là người thông qua tuyển chọn của Hoa Hạ Thần Kiếm, sao có thể được một tên nhà quê cấp cứu.  
- Cha cũng cảm thấy không có khả năng, không nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh đi về đi.  
Tưởng Vân Phong nhận ra được lửa giận của cha mẹ Mạc Phàm, vội vàng nói.  
Dù sao mục đích tới nơi này đã đạt được, Bằng Bằng cũng gặp dữ hóa lành, vẫn nên nhanh chóng về thì tốt hơn.  
Ông ta và Tưởng Bằng Bằng còn chưa đi tới cửa trạm y tế, lại xoay người, cười nói:  
- Quốc Hoa, Tố Tố, nếu Tiểu Phàm thi trường quân đội có vấn đề gì, có thể đến Tưởng gia tìm tôi, dù sao chúng ta là thân thích, có thể giúp tôi sẽ giúp.  
Lão mẹ Mạc Phàm còn đang nổi nóng, hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Tưởng Vân Phong.  
- Không cần, ông cứ việc yên tâm, tôisẽ thi được đại học quốc phòng ở Đông Hải, ông vẫn nên quản con trai mình thì hơn, lại chết đuối nữa tôi sẽ không cứu.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Tưởng Vân Phong nhíu mày, trên mặt hiện lên nụ cười khinh miệt lần nữa.  
- Tự tin là chuyện tốt, nhưng đừng quá tự phụ, chắc chắn có lúc cậu sẽ cần, đến lúc đó chúng ta gặp.  
- A… Phải không?  
Mạc Phàm cười không quan tâm, bỗng nhiên dời mắt, kêu lên:  
- Nếu không buông em gái tôi ra, đừng trách tôi không khách sáo với ông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.