Thần Y Trọng Sinh

Chương 128:




Kiếp trước, hắn nhớ rõ cha bán ba dây chuyền sản xuất, mới trả được hết tiền cho Chu Kiến Bình.  
Tuy bị Chu Kiến Bình dẫn người đến bắt vào trại tam giam mấy lần, nhưng không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.  
Một đời này, không chỉ đánh cha bị thương, còn ép cha chớp mắt một cái người già đi.  
Hiệu ứng hồ điệp trọng sinh nghiêm trọng vượt qua tưởng tượng của hắn.  
Nhưng hắn xé hợp đồng ra thành mảnh nhỏ, tung bay theo gió, mặc kệ hiệu ứng gì, đều phải bị phá.  
Hắn xua tay, bảo tài xế nhà Bàn Tử lái xe về phía trước, lộ ra đám người Chu Kiến Bình đứng ở đối diện.  
Khuôn mặt già nua của Chu Kiến Bình âm u, cha Mạc Phàm cũng không dám bất kính với ông ta, vậy mà thằng nhóc này dám nói chuyện với ông ta như thế.  
- Tiểu Phàm, cháu không tôn trọng ông cũng được, cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, ông có thể hiểu được, nhưng nếu cháu còn như vậy đừng trách ông trở mặt.  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Chu Kiến Bình đầy khinh bỉ, người này còn mở miệng nói một tiếng ông, đã là lúc này rồi, còn dát vàng lên mặt mình.  
Súc sinh vẫn là súc sinh, cho dù dát vàng cũng không thành người được.  
- Trở mặt, Chu Kiến Bình, ông còn mặt mũi sao?  
Mạc Phàm cười mỉa nói.  
- Cháu!  
Cho dù Chu Kiến Bình ngụy trang tốt đến mấy, bị Mạc Phàm khiêu khích 3 lần như vậy, cũng không nhịn được lộ ra tức giận.  
- Quốc Hoa, Tố Tố, đây là con trai ngoan mà hai người nuôi đấy à, không biết một chút phép tắc gì cả, mấy người đừng trách tôi không giảng tình nghĩa.  
Tố Tố là tên lão mẹ Mạc Phàm, họ Tưởng tên Tố Tố.  
Không đợi cha Mạc Phàm mở miệng nói, Mạc Vũ ôm cánh tay cha kêu lên:  
- Anh trai tôi rất biết phép tắc, ông mới không biết phép tắc, cả nhà ông không biết phép tắc, bởi vì được dạy dỗ ông đã không bắt nạt thân thích nhà mình, còn kết bè với người khác bắt nạt người thân của mình.  
- Tiểu Vũ chửi hay lắm, lát nữa chú ba mua kẹo cho cháu ăn.  
Chú ba Mạc Phàm hưng phấn nói.  
Nghe Tiểu Vũ lịch sự mắng Chu Kiến Bình một câu, anh ta thấy thoải mái hơn mình mắng mười câu.  
Cái lão già này, còn mặt mũi nói đến hai chữ tình nghĩa, tình nghĩa của ông ta sớm bị chó ăn rồi.  
- Chú ba, đây chính là chú nói đó.  
Mạc Vũ nghịch ngợm lè lưỡi với chú ba một cái.  
Lão cha lão mẹ Mạc Phàm cũng không ngăn cản, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn làm thân thích với Chu Kiến Bình thì đúng là kẻ ngu.  
- Được, được lắm!  
Gương mặt già nua của Chu Kiến Bình vì giận mà đỏ bừng, trong mắt lóe lên sắc bén, nói với Chu Lan Sơn:  
- Nếu các người đã như vậy, Lan Sơn, cháu nhìn mà làm đi, không cần nể mặt chú đâu.  
Chu Lan Sơn cười mỉa, đi lên trước hai bước.  
- Nhóc con, tự mày lên xe, hay tao bắt mày lên xe đây?  
Mạc Phàm khẽ nhíu mày, sao hắn không biết Chu Lan Sơn được.  
Kiếp trước, buổi tối đó chính tay người này mang lão cha lên xe, lão mẹ đi lên ngăn cản, Chu Lan Sơn tát lão mẹ một cái, hắn đi lên ngăn cản, đạp hắn một cái.  
Nghĩ tới những chuyện này, hàn quang lóe lên trong mắt hắn.  
- Anh tới đi!  
Mạc Phàm ngoắc ngoắc ngón tay với Chu Lan Sơn.  
- Hả?  
Chu Lan Sơn nhíu mày, sau đó anh ta lập tức cười gằn.  
Một học sinh trung học thì có bản lĩnh gì chứ, không có bản lĩnh còn rắm thúi như vậy, không biết sống chết.  
Bắt lấy thằng nhóc này trước, anh ta không tin Mạc Quốc Hoa sẽ bỏ mặc con trai mình, không giao xưởng thuốc ra.  
- Nhóc con, là mày tự tìm đường chết đó.  
Chu Lan Sơn vừa nói vừa định nắm lấy cổ Mạc Phàm, thế đi hung hăng, tốc độ cũng không chậm, hiển nhiên là từng trải qua huấn luyện.  
Chu Kiến Bình thấy Chu Lan Sơn ra tay, mắt khẽ híp lại, lộ ra chút cười mỉa.  
Trước đây Chu Lan Sơn ở đội cảnh sát, rất giỏi bắt người, bắt một tên kẻ trộm vô cùng chính xác, bắt đứa con nít này không phải dễ như trở bàn tay.  
- Tiểu Phàm, cẩn thận.  
Lão mẹ Mạc Phàm vội vàng nói.  
Bác cả, chú ba Mạc Phàm cũng lộ vẻ lo lắng, Mạc Phàm mới 16 tuổi, là đối thủ của Chu Lan Sơn sao, cho dù đánh thắng được, cũng là đánh nhân viên thi hành công vụ?  
Mạc Phàm không chỉ không có chút lo lắng nào, trái lại quay đầu cười nói với Tiểu Vũ:  
- Chơi một trò chơi nhắm mắt, anh đếm 123 em lại mở mắt nhé?  
- Dạ.  
Mạc Phàm chu miệng nhỏ, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.  
Mạc Phàm cười hài lòng, chợt quay đầu lại, giơ tay nhanh như chớp, nắm lấy cổ tay Chu Lan Sơn, dùng sức vung.  
“Răng rắc!” vài tiếng vang lên.  
Cánh tay Chu Lan Sơn mềm nhũn như mì sợi, từ ngón tay đến bả vai, toàn bộ bị tháo ra.  
“A!” Tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt truyền từ miệng Chu Lan Sơn ra, còn chưa kêu được mấy tiếng.  
Một cái tát của Mạc Phàm đã đánh mạnh vào mặt Chu Lan Sơn.  
“Răng rắc” một tiếng cằm anh ta cũng bị tháo xuống, muốn gọi cũng không gọi ra được, chỉ có thể phá ra âm thanh ô ô.  
Ở cửa nhà Mạc Phàm, mọi người đều sửng sốt.  
Vung tay lên liền tháo khớp tay và cằm xuống.  
- Chuyện này, chuyện này…  
- Sao nhóc con này lại lợi hại như vậy?  
- Nhị ca, anh dạy Tiểu Phàm kỹ năng tháo khớp xương lúc nào thế?  
Chú ba Mạc Phàm kinh ngạc hỏi.  
Lúc anh ta ở quân đội từng thấy người ta dùng, nhưng mình chưa có cơ hội học.  
- Anh cũng không biết, chắc là sư phụ thằng bé dạy.  
Cha Mạc Phàm gãi đầu nói.  
Đây cũng là lần đầu tiên ông thấy Mạc Phàm ra tay, lần trước ở khách sạn Mạc Phàm không có ra tay.  
Chu Kiến Bình thấy Chu Lan Sơn bị Mạc Phàm biến thành bộ dạng này, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói:  
- Tiểu Phàm, cháu làm gì đó, cháu biết cháu đang đánh ai không, cháu có biết cháu đang đánh nhân viên công vụ không hả?  
- Con mắt nào của ông thấy tôi đánh anh ta?  
Mạc Phàm vung tay lên, lại tát Chu Lan Sơn một cái.  
- 123! Tiểu Vũ có thể mở mắt ra.  
“Răng rắc” mấy tiếng, tay và cằm Chu Lan Sơn đều nối lại.  
Tiểu Vũ thấy Mạc Phàm không bị thương ở đâu, Chu Lan Sơn thì ôm tay không ngừng kêu gào, đau đớn nhảy về phía sau, trong mắt đều là giận dữ.  
Xương bị tháo lại được nối vào, nhưng xương cốt ma xát vẫn rất đau.  
- Anh, người kia bị sao vậy ạ, tự mình đánh mình sao?  
Mạc Phàm gãi khuôn mặt phấn nộn, tò mò hỏi.  
- Chắc là vậy.  
Mạc Phàm cười nói.  
Gần như tất cả mọi người ở đây đều không nói gì.  
- Lão súc sinh, ông nhìn thấy Tiểu Phàm nhà chúng tôi đánh nhân viên công vụ, không phải nhân viên công vụ nhà ông không sao à, có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không?  
Chú ba Mạc Phàm cười nói, trong lòng thoải mái hơn nhiều.  
Sắc mặt Chu Kiến Bình vô cùng khó coi, lại không nói được gì.  
Chu Lan Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, anh ta chịu thua thiệt lúc nào chứ, còn bị một đứa con nít đánh.  
Vừa nói, anh ta nhịn đau lấy súng lục bên hông ra, họng súng đen ngòm chĩa về phía Mạc Phàm, trong mắt lộ ra sát ý.  
Nếu thằng nhóc này tự tìm đường chết, giết chết là được, dù sao phía trên có người nên không cần gánh chịu quá nhiều trách nhiệm, tốn chút tiền bạc là được.  
- Đồ ranh con, dám đánh nhân viên công vụ, mày đi chết đi.  
Sắc mặt cha Mạc Phàm, bác cả, chú ba thay đổi, vội vàng xông tới, muốn ôm Mạc Phàm.  
Trái tim những người khác lập tức bị treo cao, thậm chí còn nhắm mắt lại.  
Cho dù lợi hại đến mấy, người ta có súng, không có cách nào đấu lại.  
Đúng lúc này, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, gót chân khẽ cử động.  
Không nói đến chuyện đạn có làm hắn bị thương hay không, cho dù có thể làm hắn bị thương, thật sự có cơ hội nổ súng sao.  
Không đợi mọi người ôm lấy hắn, cũng không đợi Chu Lan Sơn bóp cò.  
Hắn bước dài lên trước, để lại một tàn ảnh ở phía sau, trong chớp mắt đã đến trước mặt Chu Lan Sơn.  
Chu Lan Sơn còn chưa phản ứng kịp, hắn đã nắm lấy cổ tay anh ta.  
Lần này không dùng kỹ thuật tháo khớp xương, năm ngón tay nắm chặt, cổ tay Chu Lan Sơn bị Mạc Phàm bóp nát.  
“A!” Chu Lan Sơn kêu thảm một tiếng, súng rơi xuống.  
Mạc Phàm đón lấy súng lục, một tay nắm lấy cổ tay Chu Lan Sơn, họng súng chĩa về phía đầu anh ta, lạnh lùng nói:  
- Nhân viên công vụ thì sao chứ, có thể bắt nạt người khác tùy tiện à?  
- Có súng thì có thể giết người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.