Thần Y Trọng Sinh

Chương 107:




- Các người đang làm gì thế, tôi còn sống không?  
Trương Thành mê mang hỏi.  
Ông ta nhớ rõ mình ngã từ trên lầu xuống, chợt thấy nhiều người như vậy, cũng có chút mơ màng.  
Những lời này vừa nói ra, xung quanh hiện lên vẻ khiếp sợ, mọi người ngây ra như phỗng nhìn Mạc Phàm.  
Người đã chết mấy tiếng, thật sự được cứu về rồi?  
Lúc này không còn ai hoài nghi y thuật của hắn, cũng không có ai hoài nghi hắn có thể cứu người chết hay không.  
Trong mắt Vương Ngọc Lan là khiếp sợ, nhanh chóng phản ứng kịp, một tay che miệng, hạnh phúc đến mức nước mắt rơi ào ào.  
- Lão Trương, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi?  
- Tỉnh, chẳng lẽ tôi không chết à?  
Trương Thành mơ hồ hỏi.  
- Đã chết, được tiểu thần y cứu về rồi, bây giờ ông cảm thấy thế nào, có cần tới bệnh viện hay không.  
Vương Ngọc Lan khóc lóc giải thích, ngay cả xưng hô với Mạc Phàm cũng đã thay đổi.  
- Tiểu thần y?  
Ánh mắt Trương Thành dạo qua một vòng, cuối cùng dừng ở Mạc Phàm, cười thật thà:  
- Vẫn tốt, chỉ hơi đau người, cảm ơn cậu tiểu thần y, lát nữa mời cậu uống rượu.  
- Tiểu thần y, ông xã tôi có cần tới bệnh viện không?  
Vương Ngọc Lan lấy lại tinh thần, tôn kính hỏi.  
- Muốn nằm viện có thể đến bệnh viện ở một thời gian ngắn.  
Người này đã không còn gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao cũng rơi từ tầng 6 xuống, nội tạng bị thương tổn một chút, nằm viện điều dưỡng một khoảng thời gian sẽ khôi phục nhanh hơn.  
- Được, tiểu thần y làm ở bệnh viện nào vậy?  
Vương Ngọc Lan hỏi.  
Theo ý bà chắc chắn Mạc Phàm làm ở bệnh viện lớn nào đó, nếu Mạc Phàm cứu ông xã bà, nằm viện chắc chắn phải đến bệnh viện Mạc Phàm làm.  
- Tôi làm ở bệnh viện Nhân Đức, có chuyện gì có thể tìm tôi, tôi là Mạc Phàm.  
Mạc Phàm cũng không giấu diếm.  
Bệnh viện Nhân Đức là bệnh viện của Mộc gia, hắn chữa trị ung thư cho người ta ở đó.  
- Bệnh viện Nhân Đức, Mạc Phàm, cậu là tiểu thần y có thể chữa trị ung thư, Mạc thần y sao?  
Có một bác gái kinh ngạc hỏi.  
Bệnh viện Nhân Đức có thể chữa trị ung thư đã sớm lan truyền khắp thành phố Đông Hải, không chỉ có thành phố Đông Hải và thành phố xung quanh, tỉnh Nam Giang cũng có không ít người đến đây xếp hàng.  
Không chỉ chữa trị được ung thư, còn chỉ lấy một phần mười tài sản, tuy không có nhiều người gặp được Mạc Phàm, nhưng tên Mạc Phàm sớm đã truyền ra.  
- Ừm!  
Mạc Phàm gật đầu.  
- Đúng là Mạc tiểu thần y, chẳng trách có thể cứu được người chết sống lại, hóa ra là Mạc tiểu thần y.  
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Mạc Phàm thay đổi, nhất là Vương Ngọc Lan và Trương Thành, tràn đầy cảm kích.  
Cũng may gặp được Mạc Phàm, nếu không bọn họ thật sự không biết nên làm gì bây giờ.  
Lúc này ở bên cạnh, sắc mặt Tạ Tam Miểu đã xám như tro tàn, anh ta không dự đoán được, tên nhóc nhìn không đáng để mắt tới lại là thần y, càng không ngờ thần y này có thể cải tử hoàn sinh.  
Nhìn Trương Thành tỉnh lại, anh ta nuốt nước miếng,lặng lẽ lùi về sau.  
Trương Thành là anh ta bảo người đẩy xuống lầu, giấy nợ cũng là anh ta trộm đi.  
Lúc trước nhóm người này không có chứng cứ, bây giờ người chết thực sự sống lại, anh ta không đi còn chờ cái gì?  
Anh ta cẩn thận rời đi còn chưa được hai bước, một giọng nói truyền đến.  
- Chớ đi, còn chưa nuốt thép vào đâu đó.  
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Tam Miểu nói.  
Chạy trốn ở dưới mí mắt của y tiên bất tử hắn, người như vậy còn chưa ra đời đâu.  
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt không ít người nhìn Tạ Tam Miểu.  
Tạ Tam Miểu thầm kêu không ổn rồi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm hiện lên sắc bén, nhưng trên mặt lại là cười mỉa.  
- Nếu Trương huynh đệ đã tỉnh rồi, tôi đi tìm Trương tổng của chúng tôi, chúng ta từ từ nói chuyện, mọi người cứ đợi ở đây.  
Nói xong Tạ Tam Miểu muốn xoay người rời đi.  
- Đừng để cậu ta chạy, chính cậu ta muốn cho tôi số tiền lớn để tôi chạy trốn, tôi không chịu, cậu ta gạt tôi uống rượu, đẩy tôi xuống, khụ khụ… Trương Thành nhìn thấy Tạ Tam Miểu, mắt mở to, tức giận nói.  
Nói xong lại ho lên, khóe miệng đều là máu.  
Trương gia nợ hơn 100 công nhân bọn họ gần 1000 vạn tiền lương, ông ta đi tìm Tạ Tam Miểu lấy tiền, Tạ Tam Miểu nói có thể cho ông ta 100 vạn, bảo ông ta chạy trốn.  
Chuyện thương thiên hại lý như vậy, đương nhiên Trương Thành không chịu làm.  
Tạ Tam Miểu cười ha ha, lừa gạt ông ta uống rượu, sau đó mang ông ta đến bên cạnh cửa sổ, ông ta vừa đến cửa sổ, hai đại hán liền đẩy ông ta xuống, chuyện còn lại ông ta cũng không biết.  
Sắc mặt Tạ Tam Miểu trầm xuống, thầm kêu hối hận, anh ta gọi cảnh sát làm gì chứ, không gọi cảnh sát anh ta còn có thể trốn.  
Nhưng bây giờ cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cố gắng chạy tới tiểu khu, đồng thời kêu lên với bảo vệ ở cửa:  
- Các cậu ngăn đám hai lúa này cho tôi.  
Chỉ cần có thể chạy trốn, chuyện này sẽ có biện pháp giải quyết.  
Nghe Trương Thành nói, đám nông dân bên cạnh ông ta sửng sốt, trong mắt hiện lên chút giận dữ.  
Cái tên Tạ Tam Miểu không chỉ xấu xa, còn rất độc ác.  
- Cách huynh đệ làm thịt cậu ta, báo thù cho Trương ca.  
Một đám công nhân lúc trước bị Tạ Tam Miểu lừa gạt rời đi cũng không có đi, chỉ đứng ở một bên.  
Lúc này sắc mặt cả đám đỏ bừng, giống như bị tát mạnh mấy cái.  
Người làm công giống như bọn họ, chủ thầu ôm tiền chạy cũng không hiếm thấy, da mặt đáng giá mấy đồng, cho dù lấy về 1000 vạn, chủ thầu chia tối đa cũng chỉ 50 vạn.  
Giống như Trương Thành lại không gặp nhiều, Trương Thành phúc hậu như vậy, vậy mà vừa rồi bọn họ còn bỏ chạy.  
- Bắt lấy Tạ Tam Miểu đứa cháu này.  
Có người kêu lên, cầm dụng cụ đuổi theo Tạ Tam Miểu.  
Hai cảnh sát kia cũng sửng sốt, thiếu chút nữa bị Tạ Tam Miểu lừa rồi.  
- Đừng chạy, chạy nữa tôi sẽ nổ súng.  
Người xung quanh vây xem vỗ tay khen hay, thương nhân lòng dạ ác độc như vậy có một người bắt một người, có một nhà bắt cả tổ, ngay cả tiền mồ hôi nước mắt của công nhân cũng lừa, còn ra tay giết người.  
- Nhanh bắt lấy anh ta,đừng để người này chạy mất.  
Trong lúc này bảo vệ ở cửa bị tách ra, sau lưng Tạ Tam Miểu là một đống người.  
…  
Sắc mặt Tạ Tam Miểu xám như tro tàn, không quản cảnh sát có nổ súng hay không, điên cuồng chạy vào tiểu khu.  
Mạc Phàm nhìn Tạ Tam Miểu chạy như điên, khóe môi nhếch lên.  
- Không nuốt thép đã muốn chạy, đâu dễ dàng như vậy.  
Hắn vung tay lên, hai cây châm bạc lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Tạ Tam Miểu.  
- Ai da!  
Tạ Tam Miểu chỉ cảm thấy cổ đau xót, hai chân không nghe sai bảo, lảo đảo té chỏng vó.  
Đám công nhân phía sau và hai cảnh sát chạy vài bước là đuổi kịp, đè Tạ Tam Miểu lại.  
- Còn chạy, giết chết thằng cháu này.  
Có người phẫn nộ đá vào bụng Tạ Tam Miểu, quyền đấm cước đá như mưa.  
- Đừng kích động, đánh người thì có thể, nhưng đừng giết người, người như vậy có pháp luật trừng trị.  
Cảnh sát béo vội vàng nói.  
Anh ta vô cùng tức giận với loại người không bằng cầm thú như Tạ Tam Miểu, nhìn người khác ra tay cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không chết người là được.  
- Để cậu ta nuốt thép đi, nếm thử vị thép như thế nào.  
Người thanh niên lúc trước bảo vệ Vương Ngọc Lan lấy một cây thép ra nhét vào miệng Tạ Tam Miểu.  
Tạ Tam Miểu bị đám người vây quanh, vốn sợ tới mức lá gan cũng thủng, nhìn thấy thép to bằng cảnh tay đứa bé nhét vào miệng mình, lập tức sợ gần chết, thép này chui vào bụng, không chết mới lạ, anh ta cũng không quan tâm nhiều như vậy.  
- Tôi cũng không muốn làm thế, là Trương tổng chúng tôi bảo tôi làm vậy.  
Tạ Tam Miểu như bệnh tâm thần kêu lên.  
- Trương tổng, là Trương Thiên sao?  
Cảnh sát béo sửng sốt, vội vàng hỏi.  
- Đúng vậy đúng vậy!  
Tạ Tam Miểu vội vàng nói, sợ muộn một chút, thép sẽ chui vào trong miệng.  
…  
- Trương Thiên sai bảo sao?  
Mạc Phàm lộ vẻ bất ngờ, cười cười, xoay người rời đi.  
Câu Quỷ Trận lung lay sắp đổ, còn vụ án này, Trương gia xong rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.