Thần Y Toàn Năng

Chương 6: Cháu trai này




Lục Phàm sửng sốt, trong lòng như có dòng nước ấm từ từ chảy qua, từ sau năm tám tuổi kia, cũng chưa từng có ai quan tâm anh như vậy, lão đầu đối với anh không tệ, nhưng ngoài miệng chưa bao giờ nói lời yêu thương, hành động của bà Quế Hoa vậy mà làm cho Lục Phàm có cảm giác gia đình.
Không nói hai lời, Lục Phàm uống sạch chén trà gừng, cười nói: "Khả nhi là ai vậy?”
“Con bé là sinh viên đại học, cũng là cháu gái tôi đó, bây giờ chắc sắp tan học rồi." Bà cụ cười nói: "Cậu coi vậy mà ngủ rất ngon, bây giờ đang là buổi chiều rồi.”
Lục Phàm ngượng ngùng gãi gãi đầu, bấy giờ mới chuẩn bị đứng lên. Đúng lúc này, một thiếu nữ cưỡi xe đạp, mặc đồng phục sinh vên gọn gàng, tươm tất đi vào trong nhà. Thiếu nữ có thân hình cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, phong cách ăn mặc đơn thuần nhưng lại mang theo một chút quyến rũ: "Bà nội, con về rồi đây!”
Nhìn thiếu nữ trước mắt, ánh mắt Lục Phàm đều đột nhiên mở to, lập loè như phát sáng. Anh ở trên núi đã lâu, chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, so với Dương Giai Kỳ cảm giác tốt hơn rất nhiều, thậm chí so với Bạch Tuyết cũng là một chín một mười.
Vừa gặp đã yêu, đây chắc chắn là vừa gặp đã yêu!!
Lục Phàm trong lòng thầm than, nội tâm âm thầm giằng co.
Lâm Khả Nhi nhìn về phía Lục Phàm: "Anh không bị sao chứ? Ngày hôm qua thấy anh ngã một mình trên đường, cho nên em liền đưa anh về, có điều anh nặng quá!”
“Khụ khụ, không sao, đương nhiên không sao!" Lục Phàm cười nói.
“Cháu trai này, người nhà cậu ở đâu, có muốn bà gọi điện thoại giúp không?" Bà Quế Hoa hỏi.
"Không dám giấu diếm, con không có người nhà, không có chỗ ở cố định, nếu không cũng sẽ không đi lang thang trên đường." Lục Phàm giả vờ thê thảm nói: "Nếu không bà nhận con làm cháu nuôi đi! Con kiếm được tiền nhất định phụng dưỡng bà thật tốt.”

Nói đến đây, Lục Phàm lại nhìn lướt qua Lâm Khả Nhi, cũng không biết tại sao, anh luôn cảm giác trên người Lâm Khả Nhi có một loại khí chất đặc thù đang hấp dẫn anh.
Bà cụ hơi chần chừ: "Cháu trai à, nếu cậu không có chỗ đi, vậy cứ ở tạm nơi này đi!"
Con cảm ơn bà!" Lục Phàm vội vàng nói cám ơn.
Lâm Khả Nhi sững sờ đứng một bên, còn chưa kịp nói lời phản đối, bất quá Lục Phàm không có nhà để về, nhìn qua cũng không giống người xấu, cô cũng không bài xích anh.
Dù sao từ rất lâu rồi, cô vẫn muốn có một người anh trai.
Thanh Long môn, Hàn Vân Hải ngồi ở trên sô pha, rút ra một điếu xì gà, hỏi Đại Trang đang đứng bên cạnh: "Có điều tra rõ ràng chưa?!”
"Người này có chút thần bí, hình như không phải người Thanh Châu, có mối liên hệ với Bạch gia." Đại Trang nói: "Hiện tại đang ở một xóm nhỏ của khu lao động!"
"Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực kh ủng bố như vậy, chúng ta tuyệt không thể đắc tội người này!" Hàn Vân Hải vuốt chiếc nhẫn, trầm tư nói: "Cậu mau đi chuẩn bị lễ vật, tôi muốn tự mình qua đó gặp tiên sinh!"
“Thân phận ngài có hơi không thích hợp, không bằng để tôi đi thay." Đại Trang dò hỏi.
"Không cần, tiên sinh không đơn giản, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi muốn tự đi gặp mặt!"
Đại Trang gật đầu, mới nói thêm: "Đám áo đen đêm qua cũng chỉ là sát thủ được người khác thuê, vẫn chưa biết chủ mưu đứng sau là ai!”

“Nếu không biết thi tiếp tục điều tra đi! "Hàn Vân Hải lạnh lùng nói: "Lật tung cái thành này lên cũng phải tìm cho ra!”
Đại Trang gật đầu, không dám chậm trễ.
Xóm người lao động, bà Quế Hoa đã nấu xong cơm tối, Lâm Khả Nhi lại gần: "Oa, cơm hôm nay nhiều món phong phú quá! Còn có thịt kho tàu! Rau xanh với bánh ngọt nữa, đều là món con thích."
"Trong nhà nhiều thêm một thành viên, bữa cơm đương nhiên phong phú một chút." Bà cụ hiền lành nói: "Các con đều là mấy đứa trẻ tốt, về sau bà còn chờ hưởng phúc đấy!"
“Nhất định ạ!" Lục Phàm mỉm cười: "Bà nội yên tâm.”
Cũng không biết vì sao, Lục Phàm hiện tại cảm nhận được sự ấm áp của gia đình nhưng lại có chút thương tâm.
“Có người ở trong nhà không?”
Một vài thanh âm ồn ào, mấy bóng người xuất hiện, phá vỡ không khí ấm áp yên bình.
Nhìn người đàn ông đi đầu, bà Quế Hoa nhíu mày, đi ra ngoài phòng: "Là lão Trương à? Cậu hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
"Bà già, tôi không có già như vậy, gọi tôi Trương gia là được!" Trương lão tam lạnh lùng nói: "Bà nợ tôi tiền phí cửa hàng, chuẩn bị khi nào trả đây?”

Trương lão tam giọng nói rất lớn, khiến cho thôn dân trong xóm có không ít người đến quan sát, cũng có rất nhiều lời bàn tán, thảo luận ồn ào.
“Trương lão tam này lại tới nữa, thật sự là nghiệp chướng! Bà Quế Hoa tốt như vậy, sao lại gặp phải loại côn đồ này!”
“Mấy người cũng không nên nói lung tung, nếu bị Trương lão tam nghe thấy sẽ phiền toái lớn!”
Qua lời bàn tán của thôn dân có thể thấy Trương lão tam là côn đồ nổi danh của xóm bên cạnh, không có mấy ai dám đắc tội.
"Trương gia, cửa hàng kia tôi đã không thuê lâu lẳm rồi, nợ tôi cũng trả rồi, cậu có phải nhớ lầm hay không?"
"Ờ thì trả tiền gốc rồi, nhưng còn ba vạn tiền lãi, bà cũng mau trả đi!" Trương lão tam cười nói: "Nếu không có tiền, tôi thấy Khả Nhi nhà bà không tệ, chỉ cần để nó theo tôi một đêm, tiền lãi miễn cho bà cũng được."
“Trương gia, cậu ngàn vạn lần đừng nói bậy, cửa hàng kia tôi không thuê lâu lắm rồi, lấy đâu ra tiền lãi." Bà Quế Hoa vội vàng cười làm lành nói: "Nếu không Trương gia giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng tôi!”
“Mẹ kiếp!”
Một gã nam tử bên cạnh mắng to, một cước đạp bà Quế Hoa ngã xuống đất: "Bà già không biết xấu hổ à!”
Thôn dân trong xóm thấy mà tức giận, nhưng đều không dám tiến lên, những người này là côn đồ, bọn họ đều là người lao động thành thật, không dám đắc tội đám côn đồ này.
“Bà nội, bà không sao chứ!”
Lâm Khả Nhi chạy ra, lao về phía bà nội đang nằm trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, cô chỉ là một sinh viên đại học, đã bao giờ thấy cảnh ức hiếp người trắng trợn thế này đâu.

"Em gái nhỏ, chỉ cần em đi theo anh, hôm nay anh liền bỏ qua cho bà của em!" Trương lão tam cười lạnh nói, định vươn tay kéo Lâm Khả Nhi đi.
Lâm Khả Nhi liều mạng giãy dụa, bà Quế Hoa cũng hết sức chống cự, ánh mắt cầu cứu nhin thôn dân đang đứng xung quanh, có vài người đàn ông muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị người trong nhà giữ chặt: "Trương lão tam là kẻ hung ác có tiếng, không chọc vào được đâu!”
Nhìn thấy mọi người trong xóm không ai dám đi lên hỗ trợ, bà Quế Hoa khóc không ra nước mắt, Trương lão tam hoành hành hung ác trong xóm đã lâu, những cảnh như này bọn họ đã nhìn suốt thành quen.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra!"
Thanh âm từ bên trong truyền ra làm Trương lão tam rất là khó chịu: "Thằng nào không biết trời cao đất rộng, dám chỉa mũi vào chuyện của tao!"
Lục Phàm từ trong phòng đi ra: "Ông mày quản trời quản đất, chuyên quản loại người như mày đó!"
“Tiểu Phàm, con đừng làm bậy!”
Bà cụ lo lắng nói: "Mau trở về phòng đi!”
Lục Phàm tuổi tác không lớn, có thể nói là tuổi trẻ khí thịnh, nếu gặp phải chuyện gì không hay, trong lòng bà sẽ rất áy náy.
“Bà nội yên tâm, chuyện này giao cho con!" Lục Phàm an ủi.
Bà Quế Hoa và Lâm Tiểu Khả vẻ mặt lo lắng, bọn họ cũng không cho rằng Lục Phàm có khả năng giải quyết.
“Ha! Mày muốn làm anh hùng cũng không có dễ dàng đâu." Trương lão tam cười lạnh: "Thằng nhóc mày mọc được bao nhiêu cọng lông chớ, cũng dám kêu gào với ông đây?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.