Thần Y Toàn Năng

Chương 35: Chuyện vui gì vậy




“Tôi đúng là muốn nó gây tiếng vang lớn mài!” Lục Phàm gật đầu nói: "Trở thành công ty dược phẩm số một Thanh Châu, đây chính là mục tiêu của công ty Thái Khang!"
"Lục tiên sinh, công ty Thái Khang vừa mới có bước khởi sắc, muốn trở thành công ty dược phẩm số một Thanh Châu thì tôi nghĩ mười năm là có thể đạt được!” Quản lý Trần nghiêm túc nói.
“Trong vòng một năm thôi, tôi muốn trong vòng một năm, Thái Khang sẽ đè bẹp tất cả các công ty dược phẩm khác.” Lục Phàm khẽ cười nói: "Nếu như làm không được, công ty Thái Khang cũng dẹp luôn được rồi!”
“Gái này..." Quản lý Trần ngây người tại chỗ, không biết trả lời như thế nào.
Lục Phàm cũng không để ý, anh đi tới văn phòng xem xét tư liệu, sau đó nói: "Gần đây thị trường dược liệu của xí nghiệp Dương thị phát triển như thế nào?"
"Phát triển nhanh chóng, trở thành xí nghiệp dược phầm đứng đầu Thanh Châu!" Quản lý Trần nói: "Ngày sau chỉ sợ là đối thủ mạnh của Thái Khang!"
“Trong vòng một năm, tôi hy vọng có thể nhìn thấy xí nghiệp Dương thị sụp đổ!" Lục Phàm mỉm cười nói: "Anh có lòng tin không?!"

“Lục tiên sinh có lòng tin thì tôi cũng vậy!”
Quản lý Trần vội vàng nói, trên người toát mồ hôi lạnh, thực ra trong lòng gã thấp thỏm mà không dám nói.
“Vậy thì tốt!” Lục Phàm gật đầu: " Công ty Thái Khang cũng dần khôi phục sức sống rồi, trong công tác anh còn gặp phải phiền toái gì?"
"Thuốc mới của công ty cũng cần tuyên truyền, hiện tại thiếu nhất chính là đầu tư , đáng tiếc mấy công ty lớn của Thanh Châu đều bị Dương gia nắm giữ...". Truyện BJYX
“Cái này anh không cần lo lắng, tôi có thể giúp anh giải quyết!”
Lục Phàm xua tay, trực tiếp gọi điện thoại cho Bạch Tuyết, nói rõ đầu đuôi xong thì cúp máy: "Mấy ngày nữa sẽ có người tới cùng anh đàm phán hợp đồng , có cái gì khó khăn anh có thể nói hết, một năm sau tôi muốn Dương gia phá sản!"
Sau khi nói xong, Lục Phàm rời khỏi công ty, ông chủ lớn cứ vậy mà phủi tay bỏ đi.
Quản lý Trần vẻ mặt cay đắng, Lục Phàm nhiệt tình quá rồi, vậy mà dám nói trong vòng một năm đè bẹp Dương gia, đúng là nằm mơ.
Dương Giai Kỳ đang uống cà phê, nhìn tư liệu trong tay.
“Phó tổng, bên công ty Thái Khang đã đổi chủ, có cần đặc biệt cho người nhắm vào không?”

Một gã nam tử lên tiếng hỏi: "Mặc dù đối với xí nghiệp chúng ta không có uy hiếp, nhưng có thêm một công ty dược liệu, đối với xí nghiệp chúng ta vẫn có chút ảnh hưởng!"
"Không cần, không phải loại công ty nào cũng có thể chống lại xí nghiệp Dương thị!" Dương Giai Kỳ thả tư liệu xuống, chậm rãi uống cà phê.
Lục Phàm rời khỏi công ty, đứng chờ ở đại học Thanh Châu, thoạt nhìn giống như không có việc gì làm.
Lâm Khả Nhi vẻ mặt thanh thuần, đi ra bên ngoài: "Anh Lục Phàm, hôm nay anh rất đúng giờ!"
“Em sắp tốt nghiệp rồi, nhất định phải đúng giờ!" Lục Phàm mỉm cười nói: "Chúng ta về thôi! Vừa lúc có chuyện vui muốn nói với em.”
“Chuyện vui gì vậy?” Lâm Khả Nhi kinh ngạc nói: "Em còn phải đi nhận tiền lương, sắp tốt nghiệp rồi, sẽ không làm thêm nữa!"
“Anh đi cùng em!" Lục Phàm vỗ vỗ xe đạp: "Mau lên xel”
Lâm Khả Nhi mỉm cười gật đầu, tự nhiên ngồi xuống yên sau xe đạp, ôm eo Lục Phàm, trông rất là hài lòng.

Theo sự chỉ đường của Lâm Khả Nhiu, bọn họ đi tới một nhà hàng, không tính là xa hoa, nhưng diện tích tổng thể không nhỏ.
“Lúc trước em làm thêm ở đây sao?” Lục Phàm đau lòng nói: "Làm thêm ở nhà hàng rất vất vả.”
“Vất vả cũng đáng, làm thêm tiết kiệm tiền thì có thể giúp bà nội giảm bớt gánh nặng." Lâm Khả Nhi cười khẽ.
“Được rồi!" Lục Phàm sờ sờ tóc Lâm Khả Nhi: "Vậy em đi lãnh lương đi! Anh chờ em ở đây”
Lâm Khả Nhi gật đầu, đi về phía nhà hàng.
Trước quầy lễ tân, một cô gái đang ghi sổ, Lâm Khả Nhi tiến lên cười nói: "Chị Lưu, em tới lãnh lương!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.