Thần Y Toàn Năng

Chương 30: Cái này




“Đưa số liệu đây tôi xem.” Bác sĩ Ngô lên tiếng, ở trên người đứa trẻ nhìn một chút, lông mày anh hơi nhíu lại: "Không phải là chứng bệnh bình thường, nhanh chóng đưa kết quả xét nghiệm lại đây cho tôi.”
Rất nhiều bác sĩ bận trong bận ngoài, không dám trì hoãn chút nào.
Một lúc sau, bác sĩ Ngô mới lắc đầu: "Trừ khi Đại La Kim Tiên chuyển thế, nếu không đứa trẻ này khó mà sống được!"
“Cái này...”
Cả đám bác sĩ ai nấy sững sờ tại chỗ, không biết nên làm thế nào, tất cả bọn họ đều biết rất rõ đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh kia thân phận không tầm thường, một khi mà nó xảy ra chuyện gì thì chẳng những là bọn họ mà đám người của chủ nhiệm Triệu cũng gánh không nổi.
"Bác sĩ Ngô, anh chính là bác sĩ đầu ngành xuất sắc của bệnh viện chúng ta, chẳng lẽ không có cách nào thật sao?" Lưu Hạo lo lắng thấp thỏm: "Đứa trẻ đang nằm kia thân phận không tầm thường đâu, nếu...”
“Chuyện này tôi đương nhiên biết." Bác sĩ Ngô xua tay: "Nhưng căn bệnh này cực kỳ hiếm thấy, tôi cũng bó tay hết cách.”

Chủ nhiệm Triệu đi vào phòng bệnh, sắc mặt chợt biến đổi: 'Bác sĩ Ngô, nếu ngay cả anh cũng không có cách nào, vậy phải làm sao bây giờ?!”
“Căn bệnh này rất kỳ quái, nếu chỉ dựa vào cách chữa trị của Tây y chỉ sợ không làm được gì đâu, nếu có bác sĩ Trung y giỏi ở đây thì may ra đứa trẻ này còn có đường sống." Bác sĩ Ngô nói thẳng.
Thẩm Thiên Long đứng sững tại chỗ, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, đây chính là huyết mạch duy nhất của Thẩm gia, nghe như vậy bảo ông làm sao mà không đau lòng cho được.
"Bác sĩ Trung y giỏi sao?" Lưu Hạo ngẩn người như là Trung y, không biết..."
úc trước hai người kia, hình
Chủ nhiệm Triệu trừng mắt một cái: "Hai cái tên lang băm không có giấy phép hành nghề kia mà cậu nhắc tới để làm gì?”
"Chủ nhiệm Triệu, viện trưởng vừa gọi điện thoại tới nói là ông ấy mới Triệu thần y tới thăm khám cho bệnh nhân mà sao anh lại đuổi ra ngoài...”

Một gã bác sĩ chủ trị cuống quít chạy tới, viện trưởng đi công tác ở nơi khác, đối với chuyện của bệnh viện cũng không biết tường tận, có lẽ sau khi bị đuổi ra ngoài, Triệu Hàn Đông tự mình gọi điện thoại cho viện trưởng để tố cáo, khiến cho viện trưởng vô cùng tức giận.
"Hai người đó thật sự là được viện trưởng mời tới?" Chủ nhiệm Triệu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, vẻ mặt có vẻ hoảng hốt.
"Dù chỉ là hy vọng mỏng manh cũng không thể dễ dàng bỏ qua!" Thẩm Thiên Long nhìn về phía chủ nhiệm chủ nhiệm Triệu chủ: "Tôi lập tức tự mình đi mời!"
Ông Thẩm nói quá lời, ông là đại tướng quan trọng của đất nước, là tấm gương để thế hệ của chúng tôi noi theo." Chủ nhiệm Triệu lấy lòng nói: "Tôi dẫn theo vài bác sĩ chủ trị tự mình đi mời là được!”
Thẩm Thiên Long gật đầu, cũng không nói thêm nữa, ông hiện tại chỉ muốn canh ở bên người cháu trai, có chủ nhiệm Triệu làm thay, ông cũng rất yên tâm.
Gọi điện cho viện trưởng xin được địa chỉ, đám người chủ nhiệm Triệu ngồi lên xe cứu thương, đi tới Thần Y quán, Bạch Hiểu Sinh vốn cũng là thầy thuốc, nhìn thấy xe cứu thương và cả đám bác sĩ ồ ạt ào đến Thần Y quán thì cũng giật cả mình.
“Triệu thần y có ở đây không?" Chủ nhiệm Triệu vừa xuống xe đã vội vàng hỏi.
“Sư phụ sao? Sư phụ đang ở sân sau uống trà." Bạch Hiểu Sinh kinh ngạc nói: "Không biết mấy vị...”
Chủ nhiệm Triệu không nhiều lời, đi ra sân sau của Thần Y quán, cùng lo lắng, đứa trẻ kia bây giờ đang nguy cấp lắm rồi, nếu xảy ra sai lầm gì sợ là gã sẽ thân bại danh liệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.