Thần Y Toàn Năng

Chương 10: Các người mắt mù hả




“Tôi biết ngay mà, sao có thể là hàng thật được." Dương Giai Kỳ cười lạnh: "Anh đánh Thẩm thiếu gia, chuẩn bị nhận hậu quả của anh đi!”
“Nè tôi không muốn đánh phụ nữ đâu, cô đừng có ép tôi." Lục Phàm xoay người nhìn Dương Giai Kỳ.
Dương Giai Kỳ vội vàng ngậm miệng, cô chính là danh môn khuê nữ tao nhã, Lục Phàm chỉ là thằng nhà quê, nếu thật sự động thủ với anh ta, chẳng phải sẽ mất thân phận lắm sao!
“Nhân viên ở nơi này có thái độ như vậy sao?” Lục Phàm nhìn về phía quầy lễ tân: "Nếu như tôi nhớ không sai, giám định đồ cổ là thật hay giả là việc của chuyên gia giám định, không phải lễ tân các cô đứng đây xem vài cái rồi phán đâu.”
Lễ tân cau mày, bất đắc dĩ đem bình nước tiểu cầm đến phòng giám định: "Chờ đi, lập tức sẽ có kết quả!"
Lục Phàm hài lòng gật đầu, đứng ở một bên châm một điếu thuốc, Thẩm Nguy trúng một cước của Lục Phàm, hắn tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không dám mở miệng nữa, hắn không mang theo vệ sĩ đi cùng, nếu thật sự để nảy sinh xung đột, người chịu thiệt chính là hắn.
Hồi lâu sau, lễ tân cầm kết quả giám định đi ra: "Tôi đã nói là giả mà anh không tin, cứ muốn phải giám định kỹ!”
Lấy được kết quả kiểm tra, Lục Phàm nhướng mày: "Mấy người xác định đã giám định kỹ sao? Cái bình nước tiểu này là đổ cổ có niên đại đấy, không thể nào là giả được.”
"Kết quả kiểm tra có đây còn gì, anh nói vậy là đang nghi ngờ thành đấu giá?" Lễ tân bực bội nói: "Nếu anh nghi ngờ thì đi phòng đấu giá khác đi!"
Thấy Lục Phàm yếu thế, Dương Giai Kỳ tỏ vẻ hài lòng, cô ta thích nhìn thấy Lục Phàm như thế, như vậy trong lòng cô ta mới cao hứng. Ở sâu trong nội tâm của Dương Giai Kỳ, cô ta là tồn tại mà Lục Phàm vĩnh viễn không thể chạm tới được!

“Mấy người đã khăng khăng là giả, tôi cũng không có gì để nói!”
Lục Phàm cầm lấy bình nước tiểu đi ra bên ngoài, vốn anh định đem bình nước tiểu bán đấu giá kiếm được một khoản tiền mua thuốc để bồi bổ cho Khả Nhi, ai mà ngờ thành đấu giá này toàn mấy thằng ngu!
Đúng lúc này, một ông lão từ bên ngoài đi vào, bên cạnh còn có vệ sĩ đi theo, ánh mắt ông vô tình liếc qua bình nước tiểu trong tay Lục Phàm, bước chân lập tức dừng lại: "Cậu thanh niên ơi, có thể cho lão xem đồ vật cậu cầm trong tay một chút hay không?"
Lục Phàm dừng bước, nhìn thoáng qua ông lão tóc bạc: "Chẳng lẽ ông biết xem hàng?”
“Hà hà.. lão hiểu chút về đồ cổ!" Ông lão râu bạc trắng mỉm cười.
Lục Phàm nhẹ gật đầu, đem bình nước tiểu đưa qua, ông lão cầm bình nước tiểu cẩn thận quan sát một lát, mới lộ ra vẻ kinh hãi: "Đây không phải là vật bình thường đâu, cậu thanh niên, cậu định đem nó bán đi hả?"
“Đúng là người biết nhìn hàng rồi, đồ đúng là hàng thật không hề giả dối.” Lục Phàm trịnh trọng gật đầu: "Đúng là tôi muốn bán, đáng tiếc phòng đấu giá không biết hàng.”
Ông lão râu bạc hơi trầm tư, mỉm cười nói: "Một trăm vạn, như thế nào?”
Mọi người ở đây hai mắt nhìn nhau, Dương Giai Kỳ lại càng thêm bối rối, làm sao mà bình nước tiểu bình thường này có thể bán được với giá trên trời tận một trăm vạn cơ chứ!
Nhìn thấy Lục Phàm không trả lời, ông lão lại cười nói: "Còn nếu cậu thấy ít, không muốn bán thì có thể thương lượng thêm đó, phương diện giá cả lão đây tình nguyện nhượng bộ cậu!"

Lục Phàm gật đầu: "Bình nước tiểu là đồ vật có niên đại thật bất quá một trăm vạn ông vừa đưa ra cũng không phải số nhỏ, ông cũng không bạc đãi tôi mà!"
“Đóng kịch, mày cứ ở đó mà đóng kịch đi!” Thẩm Nguy lạnh lùng cười nói: "Mày tìm lão già này ở đâu ra đấy, diễn kịch có tâm phết, còn cố tình thuê thêm hai thằng đóng vệ sĩ nữa hả? Mày cho rằng như vậy là có thể qua mặt được phòng đấu giá?"
"Người trẻ tuổi này, chúng tôi đang giao dịch, không có liên quan gì đến cậu đâu, cậu có thể im lặng để lão đây làm ăn không vậy?" Ông lão nhíu mày: "Hơn nữa, bình nước tiểu này thật sự là đồ cổ, tôi trả một trăm vạn, cũng không hề nhiều gì đâu.”
“Tôi cảnh cáo cho ông nghe mà thôi, một thằng nghèo kiết xác như thế kia, đến vận cứt chó nó còn không gặp được ấy chứ, tất cả đều là diễn thôi!"
Dương Giai Kỳ vội cười nói: "Diễn xuất ấn tượng chân thật đến mức tôi cũng suýt tin tưởng đấy!”
Ông lão tóc bạc nhíu mày, ông tốt xấu gì cũng là đại sư đồ cổ, không quen biết Lục Phàm, đã từng gặp nhau trước đó đâu mà diễn cái quái gì chứ! Hơn nữa người thuộc hàng đại sư như ông thiếu thốn gì mà đi diễn cái này!
"Các người mắt mù hả, vị này là Liễu đại sư!" Bảo tiêu bên cạnh mắng: "Chẳng lẽ ngay cả Liễu đại sư cũng sẽ nhìn lầm?"
Thẩm Nguy cười lạnh: "Mấy người lên kịch bản cũng chịu khó tìm hiểu chút đi chứ, Liễu đại sư ở nơi khác, ngày mai mới trở lại thành Thanh Châu, tôi có được tin tức nội bộ đấy! Định qua mặt cả tôi sao? Ông ta không thể nào là Liễu đại sư!"
"Người trẻ tuổi, tính cách không nên quá mức vội vàng xao động như vậy đâu." Liễu đại sư mỉm cười: "Mà lão và cậu thanh niên kia có phải diễn kịch chơi đùa hay không, cũng đâu có liên quan gì đến cậu chứ, tiền cũng là lão trả mà!"

Sau khi nói xong, Liễu đại sư xin số thẻ của Lục Phàm, trực tiếp chuyển một trăm vạn, khí thế vô cùng hào phóng.
Lục Phàm vô cùng vui mừng: "Tiền bối quả nhiên có mắt nhìn, thứ này ngài cầm đi bán đấu giá, tuyệt đối sẽ không thiệt thòi đâu!”
"Cậu thanh niên này nếu còn có thứ gì tốt nữa cứ trực tiếp liên lạc với lão!" Liễu đại sư mỉm cười nói: "Đây là danh thiếp của lão."
Lục Phàm khẽ gật đầu, ở trong thành Thanh Châu này, không có tiền thì nửa bước khó đi, bây giờ đã có chút ít tài sản, sống lưng của anh cũng ưỡn thẳng được rồi!
“Đúng là chuyển một trăm vạn, chắc là vét sạch túi tiền rồi đấy!" Dương Giai Kỳ châm chọc khiêu khích.
Mà vào lúc này, một gã đàn ông từ trong phòng đấu giá đi ra, vẻ mặt vô cùng lo lắng, mặc âu phục, dưới chân đi giày da.
“Chủ tịch Lưu!” Thẩm Nguy tiến lên chào hỏi, nhìn hắn có vẻ rất tôn trọng gã đàn ông này, hắn phải thông qua một ít quan hệ mới làm quen được với chủ tịch Lưu, gã ta chính là chủ của phòng đấu giá.
Đáng tiếc chủ tịch Lưu cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp đi về phía ông lão râu bạc, cúi đầu chắp tay hết sức tôn kính: "Liễu đại sư, ngài có thể ghé đến phòng đấu giá này của chúng tôi, thật đúng là vinh hạnh lớn của chúng tôi!"
“Lưu hội trưởng không cần khách khí!” ông lão râu bạc mỉm cười: "Thật sự là không nghĩ tới, giới đồ cổ ở Thanh Châu đúng là ngọa hổ tàng long, lão vừa mới đi tới phòng đấu giá đã nhặt được bảo vật rồi đấy!"
Thẩm Nguy sững sờ đứng một bên, xấu hổ đỏ bừng cả mặt, thậm chí có chút e ngại, hắn nhìn ông lão râu bạc hỏi với vẻ không tự tin: "Ông thật sự là Liễu đại sư?”
“Vớ vẩn! " Chủ tịch Lưu xoay người mắng: "Cái này còn cần hỏi sao?”

“Là tôi lắm mồm!”
Thẩm Nguy tự cho mình một cái tát rồi nhanh chóng lui về phía sau, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, Liễu đại sư ở Thanh Châu quyền cao chức trọng đến mức cha hắn cũng muốn nịnh bợ, vậy mà hắn lại đắc tội ông ấy!
Dương Giai Kỳ cũng sững sờ tại chỗ, lại càng thêm căm giận Lục Phàm, Liễu đại sư này là thật, Lục Phàm được ông trả một trăm vạn cũng không phải là diễn!
“Liễu đại sư, là tôi sai sót, tiếp đãi ngài không chu toàn, mời ngài vào trong." Lưu Hành Trường khom người.
Liễu đại sư nhìn về phía Lục Phàm: "Cậu thanh niên bên kia, lão thấy cậu cũng không phải người bình thường đâu, có muốn đi vào uống mấy chén trà với lão không?"
"Đa tạ ý tốt của tiền bối bất quá tôi còn có việc gấp phải hoàn thành ngay, hơn nữa nếu tôi mà ở đây lâu sẽ có người nói tôi cùng tiền bối diễn kịch mất, tôi là vô danh tiểu tốt nên cũng chả sao, nếu phá hỏng danh tiếng của tiền bối, người vãn bối là tôi đây gánh vác không nổi!"
Nói xong Lục Phàm nghênh ngang rời đi, Thẩm Nguy sững sờ tại chỗ, run lẩy bẩy, Lục Phàm trước khi đi vẫn phải gài bẫy hắn một phen!
Liễu đại sư hơi bất mãn, cũng không nói thêm gì, đi vào trong phòng đấu giá.
Lưu Hành Trường trừng mắt liếc Thẩm Nguy: "Lá gan không nhỏ ha, ngay cả người mà Liễu đại sư coi trọng cũng dám đắc tội?”
“Chủ tịch Lưu, anh nghe tôi giải thích... " Thẩm Nguy vội vàng nói.
Lưu Hành Trường xua tay, trực tiếp tiến vào phòng đấu giá, để lại Dương Giai Kỳ và Thẩm Nguy hai mắt nhìn nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.