Thần Y Toàn Năng

Chương 1: Xuống núi




"Cậu bé, ông thấy con xương cốt rắn chắc, tương lai sau này nhất định sẽ là nhân tài, con có muốn theo ông lên núi không?”
Năm ấy chỉ vừa mới tám tuổi, Lục Phàm đang một mình đi trên đường, cả người bê bết máu thì bắt gặp một ông già có đôi mắt chuột đầy nham hiểm hỏi.
Cứ như vậy, anh bị lão đầu ấy lừa lên núi, một lần bị lừa đó vậy mà ở với nhau hơn mười năm.
Trong mười năm lăn lộn trên núi, Lục Phàm tuy rằng học được từ lão đủ loại kiến thức tài nghệ, bình thường có, kỳ dị có một không hai cũng có luôn, nhưng anh đối với lão bất tử này trong lòng vẫn luôn khinh thường.
Cũng không phải vì cái gì khác, chỉ là do lão quá keo kiệt, hơn mười năm qua, Lục Phàm giúp lão làm không ít nhiệm vụ, tiển tài kiếm được có khi đủ để mua một toà núi vàng.
Đáng tiếc Lục Phàm ở trên núi nhiều năm như vậy, số lần ăn thịt cộng lại chưa quá ba đầu ngón tay. Lão già lúc nào cũng nói muốn luyện công thì phải tu thân dưỡng tính, không được tham lam. Nhưng mà đừng tưởng Lục Phàm anh không biết, lão già này sau lưng anh ăn vụng không có ít đâu.
Không biết hôm nay trời có nổi bão hay không, cũng không biết lão già có bị bệnh gì đó phát rồ hay thực sự lòng tốt trỗi dậy. Sáng nay đưa cho anh mấy tờ tiền mặt, còn ân cần sắp xếp luôn cả bao hành lý cho anh. Sốc hơn nữa là lão già vì anh mà sắp xếp sẵn đối tượng kết hôn từ lúc bé, giờ bảo anh xuống núi, cầm theo tờ hôn thư làm chứng của hai bên gia đình để cầu hôn người ta.
Lục Phàm suy đi nghĩ lại một chút, đúng là tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên rời khỏi lão già để có cuộc sống riêng, đây cũng xem như là cơ hội vừa vặn còn gì, nghĩ vậy Lục Phàm gật đầu đáp ứng. Vừa mới đi tới chân núi, Lục Phàm dừng chân quay đầu nhìn về đỉnh núi, dùng đầu lưỡi li3m li3m ngón tay rồi lau phần nước bọt đó lên khoé mắt, cố nặn ra nét diễn đau buồn chia ly: "Khoan hãy nói mấy cái khác, ai mà ngờ lúc phải đi thật mình vậy mà có chút tiếc nuối!"
Thành Thanh Châu, diện tích tổng quan không lớn nhưng nổi tiếng là nơi tập trung nhiều xí nghiệp, công xưởng và cơ sở thương mại cao cấp, đường phố tuy không hoành tráng như những thành phố lớn khác nhưng thắng ở chỗ rất sặc sỡ, người đi lại lúc nào cũng tấp nập mang đến cảm giác phồn hoa náo nhiệt.
Lục Phàm nhìn trái ngó phải, trong mắt đều là tò mò và thích thú, ở trên núi lâu như vậy, thế giới bên ngoài đối với anh cái gì cũng mới mẻ, lạ lẫm.

Chỉ là anh đi trên đường chưa được bao lâu, phía trước bỗng nhiên tụ tập một đám người, chen vào nhìn thì thấy một người đàn ông đang nằm trên mặt đất, cả người không ngừng co giật, như là mắc chứng bệnh lạ nào đó.
"Mọi người nhường một chút, tôi là bác sĩ Lưu của Bệnh viện trực thuộc thành phố Thanh Châu. Bệnh nhân này đang cần cấp cứu gấp, xin nhường đường!”
Người đàn ông đeo kính đi vào, thoạt nhìn rất nhã nhặn, lịch sự. Hắn ấn lên ngực người đàn ông, đồng thời lấy hộp dụng cụ y tế ra, nhìn là biết hắn đối với những trường hợp cần cấp cứu gấp này rất có kinh nghiệm.
Nghe nói hắn là bác sĩ của bệnh viện chính quy, không ít người thở phào, tự giác tránh đường, không khí khẩn trương khi nãy cũng giảm bớt.
Lục Phàm chống nạnh nhìn cả buổi trời rồi lắc đầu: "Chữa trị như anh có khi ông ấy hẹo còn nhanh hơn đấy anh trai!"
Lưu Hạo quay đầu, nhìn về phía Lục Phàm: "Tôi đến từ Bệnh viện trực thuộc Thanh Châu đấy nhé!”
Lưu Hạo tràn đầy tự tin và kiêu ngạo khi nói câu này, đồng thời khinh bỉ liếc Lục Phàm một phen, hắn tốt xấu gì cũng là bác sĩ phụ trách chính, Lục Phàm mặc rách rưới bên kia, lấy đâu ra tư cách dạy dỗ hắn!
Bên cạnh cũng có không ít người nhìn qua Lục Phàm, ánh mắt khinh bỉ y hệt Lưu Hạo, dù sao tay bác sĩ đeo kính kia là người của Bệnh viện thành phố mà.
Có thể làm việc ở bệnh viện liên kết với Thanh Châu chúng tỏ hắn có bằng cấp y khoa cực kỳ tốt, tay nghề cũng phải trải qua sàng lọc kiểm nghiệm, ngược lại cái người ăn mặc bẩn thỉu là Lục Phàm bên kia, dòm sao cũng thấy không đứng đắn.
"Nếu tôi đoán không sai, trong vòng một phút, ông ấy sẽ bắt đầu nôn mửa không ngừng, đồng thời triệu chứng co giật càng thêm nghiêm trọng hơn đấy." Lục Phàm nói xong liền gọi một bát đậu hũ ở ven đường, thảnh thơi thưởng thức.

Vốn anh định đến thẳng Dương gia cầu hôn luôn, còn đi chuẩn bị một chút quà cáp nữa, không nghĩ tới gặp phải việc này. Lão già cái gì tệ chứ đối với sinh mệnh không bao giờ qua loa, lão nhân lúc nào cũng dạy hắn cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp. Bác sĩ mắt kính ở bệnh viện liên kết trước mặt có lẽ không giải quyết được trường hợp của người đàn ông đang co giật này đâu.
“Thuốc đã được tiêm rồi, không bao lâu nữa ông ấy sẽ khỏe lại thôi!”
Lưu Hạo đứng dậy, vẻ mặt rất bình tĩnh. Mọi người nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất sắc mặt cũng dần ổn định lại, liền nhao nhao lên khen ngợi Lưu Hạo là thần y, có thể cấp cứu người bệnh nhanh như vậy.
Lục Phàm lại không cho là đúng, gọi thêm một bát đậu hũ nữa, thoải mái ngồi vắt chân rung đùi: "Cuộc sống ở thành phố này thật là tốt!"
“Anh bạn trẻ có muốn thêm một bát nữa không?” Bác gái gánh đậu hũ cười hỏi: "Tôi ở trên đường này buôn bán hơn mười năm, tay nghề cũng coi là có tiếng đấy!"
“Vậy thêm một chén nữa đi ạ! Vừa lúc thích hợp uống cho sảng khoái." Lục Phàm hưởng thụ nói.
Trước sự khen ngợi của mọi người, vẻ mặt Lưu Hạo ngạo nghễ, nhưng vào lúc này, người đàn ông vốn đang có dấu hiệu khá lên đột nhiên lại co giật còn dữ dội hơn lúc nãy, thêm triệu chứng nôn mửa không ngừng, ngay cả mạch đập cũng bắt đầu dao động kịch liệt!
Lưu Hạo ngồi xổm xuống bắt mạch, kinh hoàng phát hiện mạch đập của người đàn ông này đã không còn nữa, sắc mặt hắn tái nhợt, mọi người xung quanh cũng kinh hãi. Vừa rồi còn thấy ông ta đã bắt đầu khoẻ hơn ai mà ngờ quay đi quay lại cái tim ngừng đập luôn rồi!
“Tôi đã nói rồi! Phương pháp này của anh không được!" Lục Phàm vẫn điềm tĩnh ngồi trong tư thế vắt chéo chân, hai chân còn rung theo nhịp: "Cứ cấp cứu theo cách vừa rồi của anh, sớm muộn gì cũng chết người.”

Lưu Hạo lau mồ hôi, có chút chột dạ, tuy hắn là bác sĩ điều trị chính… nhưng đi cửa sau cũng kha khá. Vốn ham hư danh, định bộc lộ tài năng, ai mà ngờ lại xảy ra án mạng, nếu truy cứu trách nhiệm, e là công việc mà hắn vất vả đi qua biết bao nhiêu cái cửa sau này cũng không giữ được. Dù gì đi chăng nữa trong ngành này mà chữa cho bệnh nhân tử vong là điều cấm kỵ.
“Em trai này, cậu xem chuẩn như vậy, nhất định có cách đúng không?!" Lưu Hạo nhìn Lục Phàm: "Không bằng cậu thử xem.”
Hắn là bác sĩ của bệnh viện trực thuộc, nếu chuyện trên đường chữa chết bệnh nhân này lộ ra thì hắn có khi không chỉ mất việc, khả năng cao sẽ bị tước luôn bằng hành nghề. Nhưng mà có sẵn Lục Phàm ngu ngốc ở đây, là lựa chọn không tồi để gánh tội thay hắn, đến lúc đó hắn cũng đem hết mọi tội lỗi ghim chặt lên người Lục Phàm là được!
“Không rảnh đâu ông anh!” Đáng tiếc Lục Phàm cũng chưa ngu đến độ như hắn nghĩ, mặt mũi vốn cũng đàng hoàng nhưng vừa nhếch hàng chân mày lên thì gian trá như phường đầu trộm đuôi cướp: "Phải có lợi ích gì đó chứ?”
"Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho ông ta, mặc kệ cậu muốn cái gì tôi cũng đáp ứng hết!”
“Một vạn tệ nhé! Tôi muốn cầu hôn, nhưng hiện tại hơi thiếu tiền!" Lục Phàm cười nói.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho ông ta, đừng nói một vạn, tôi đưa cậu mười vạn cũng được!” Lưu Hạo vội vàng gật đầu, hắn cũng không tin Lục Phàm có khả năng này.
Mọi người nhìn về phía Lục Phàm, vẫn giữ thái độ xem thường như cũ, nhìn ngang nhìn dọc Lục Phàm có chỗ nào giống bác sĩ đâu, ngược lại giống như đạo sĩ xuống núi hơn…
“Tiểu thư, bên hiệu thuốc đã bàn xong rồi, chúng ta có nên đi trước không?”
Trong đám người, có lão giả nhìn rất học thức lên tiếng hỏi, đứng bên cạnh lão nhân là một người phụ nữ đi giày cao gót, mặc vest thẳng thớm, khuôn mặt cực kỳ tinh tế, phối cùng dáng vẻ tinh anh công sở của cô có thể xem là đỉnh cao của sắc đẹp.
"Không vội, tôi xem cái này một chút, để xem cậu ta có thể cứu được người đàn ông kia không!" Bạch Tuyết nói: "Cậu ta nếu như có thể khởi tử hồi sinh cho người đàn ông đó thì bệnh của ông nội cũng có hy vọng..."
"Tiểu thư, cô đừng tin tưởng mù quáng như vậy, người trông nhếch nhác thế kia có thể có năng lực gì!" Ngô quản gia lắc đầu: "Nếu thật sự có tài cậu ta sẽ trông thê thảm vậy sao?”

Thanh âm của bọn họ rất nhỏ, nhưng Lục Phàm nghe được rõ ràng, bất quá cứu người quan trọng hơn, Lục Phàm cũng không so đo với bọn họ.
Sau khi xem xét bệnh nhân kỹ càng, Lục Phàm lấy kim bạc của mình ra, ở trên người ông ta đâm vào mấy vị trí, Lưu Hạo trố mắt kinh ngạc, không ngờ tới Lục Phàm mang theo kim bạc trong người.
Các ngón tay chuyển động nhanh thoăn thoắt, Lục Phàm châm cứu có thể nói là nước chảy mây trôi, đối với từng huyệt vị trên cơ thể nắm rất rõ vị trí, Lưu Hạo nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Theo thời gian trôi qua, người đàn ông kia từ từ ngưng co giật, cuối cùng trực tiếp nhảy lên, nhìn qua là biết đã khoẻ hơn nhiều. Người xung quanh lại lần nữa nhao nhao lên khen ngợi anh là thần y!
“Thế nào? Trình độ của tôi cũng không tệ lắm chứ?" Lục Phàm vỗ vỗ tay, nhìn Lưu Hạo: "Vừa rồi tự anh nói mười vạn đấy, một số lẻ cũng không được thiếu!”
Lưu Hạo sửng sốt một hồi mới vội vàng nói: "Người này căn bản không phải cậu chữa khỏi, là do thuốc của tôi tiêm vào người ông ta tác dụng chậm, bây giờ mới phát huy, trùng hợp đúng lúc cậu châm loạn xạ mà thôi!"
Nói đến đây, ngay cả chính hắn cũng có chút đỏ mặt, mọi người bên cạnh chuyển dời ánh nhìn khinh bỉ lên người hắn. Mang danh là bác sĩ của bệnh viện thành phố mà vô liêm sỉ đến mức này thì cũng được xem là hiếm có đấy.
“Mọi người nói một câu công bằng đi, người này rốt cuộc là ai chữa khỏi?!”
Lục Phàm ra sức hô: "Tôi thấy thằng cha này muốn lừa gạt thanh niên mới lên thành phố như tôi đó!”
"Đương nhiên là em trai này chữa khỏi, mọi người ở đây đều có đôi mắt sáng suốt, chuyện đương nhiên như vậy còn cần hỏi nữa sao! Chỉ có cái đồ không biết xấu hổ mới trắng trợn nói xàm!”
Không ít người lên tiếng, đồng thời bất mãn nhìn về phía Lưu Hạo: "Nói không phải chứ không lẽ bác sĩ nào ở bệnh viện thành phố cũng có cái nết giống thằng chả hả? Trong đó không dạy môn đạo đức công dân cho bác sĩ hả ta?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.