Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 786: Âm thầm ra tay (1)




Edit: Lạc Đinh Đang
“Vậy tại sao các ngươi trở về được?”
Quý Như Yên giật mình không ít. Dù sao đó chính là mười thích khách cảnh giới võ thần, coi như có sự giúp đỡ của Lạc Thuấn Thần võ thần đỉnh phong kì cũng không thể là đối thủ của chúng!
Vô Tình vội vàng trả lời: “Là khối ngọc bội bên người chủ tử vỡ vụn giết chết ba tên thích thách trong số bọn họ, còn lại bảy tên nên thuộc hạ mới có thể chạy thoát.”
Ngọc bội?
Quý Như Yên đột nhiên nhớ tới bản thân mình trước đây từng đưa cho Lạc Thuấn Thần một miếng Huyết Diễm Ngọc.
Nhìn bên hông hắn, quả nhiên không thấy!
Huyết Diễm Ngọc là lúc trước khi nàng ở chân núi Hương của Ti U quốc đã đưa cho hắn một bức phù trận vẽ một vạn kiếm tề phát.
Phù trận vạn kiếm tề phát lợi hại bao nhiêu Quý Như Yên hiểu rõ.
Nếu như nó chợt đánh ra thì có làm bị thương ba võ thần cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa Lạc Thuấn Thần ra tay, một khi thời cơ đã tới tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội.
Vì vậy việc hắn giết chết ba tên thích khách cũng là bình thường.
Còn lại bảy tên thích khách kia sợ hãi, phỏng chừng là bọn chúng sợ phù trận vạn kiếm tề phát.
Nhưng mà bảy tên thích khách sợ là không biết trên người Lạc Thuấn Thần chỉ có một cái cho nên mới phải vội vã chạy trốn.
Nếu không, người chết chính là Lạc Thuấn Thần.
Vừa nghĩ đến hắn sẽ chết đi, Quý Như Yên liền cảm thấy gấp gáp, cực kì không chịu nổi cảm giác này trong lòng.
Cho Vô Tình lui ra, Quý Như Yên trông coi bên giường Lạc Thuấn Thần.
Suy nghĩ phức tạp, mọi thứ qua lại, giống như phát ảnh, giống như phát hình trong đầu nàng.
Năm ấy sáu tuổi, quen biết sơ qua…
Gặp nhau tại phủ Độc Hiết tướng quân…
Tâm sự trên núi Hương…
Che chở trên yến hội hoàng cung Ti U...
Cầu thân ở Phượng Thiên phủ...
Hai người cùng đi băng mạch, sống một cuộc sống từ đông sang tây.
Hắn cũng không hề nói một câu oán hận, chỉ là yên lặng bảo vệ bản thân nàng. Hơn nữa là làm bạn cùng nàng, cùng nàng đối mặt khó khăn.
Chịu ủy khuất, hắn ra mặt thay nàng.
Tức giận, hắn làm cho nàng hết giận.
Sinh nhật nàng, hắn gọi toàn bộ thân nhân đến Đan Nhân nhai chỉ vì chúc mừng ngày nàng sinh ra; thấy đom đóm, cảm thấy nàng thích nên mang nàng đi xem.
Quý Như Yên ngơ ngẩn nhìn Lạc Thuấn Thần trên giường, suy nghĩ dần dần rõ ràng. Hắn thật lòng đối đãi với bản thân mình.
Nàng không phải người sắt, nàng có thể cảm nhận được.
Chẳng qua nàng vẫn sợ hãi hắn sẽ có năm thê bảy thiếp mà nàng thì không thể cùng nữ nhân khác chia xẻ tình yêu của hắn. Vậy nên vẫn chần chừ không tiến lên, thậm chí là tránh ý tốt của hắn.
Có lẽ nàng nên dũng cảm tiến về phía trước một bước.
Về phần sau đó...
Vậy để sau đó sẽ bàn!
Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần trên giường, thần sắc càng lúc càng kiên định.
Chăm sóc Lạc Thuấn Thần, Quý Như Yên vì muốn thương thế của hắn mau chóng tốt lên nên trực tiếp cho hắn uống một chút nước ao Linh Tuyền.
Chờ đến khi trăng lên chính giữa, Lạc Thuấn Thần mới mơ mơ màng màng tỉnh táo lại.
Quý Như Yên vội vã hỏi: “Ngươi thế nào rồi Thuấn Thần? Còn chỗ nào không thoải mái?”
“Ta không sao.”
Lạc Thuấn Thần cau mày kiếm, “Là Vô Tình mang ta về?”
“Ừ.”
“Làm khó hắn rồi.”
Lạc Thuấn Thần hạ thấp mi mắt, không nói gì nữa.
Quý Như Yên kéo tay hắn, “Thuấn Thần, ngươi hãy nói thật cho ta biết, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng ngươi?”
“Người muốn giết ta có rất nhiều.”
Lạc Thuấn Thần giật giật khóe miệng, cười khổ.
Quý Như Yên đột nhiên hỏi: “Hôm nay xuất hiện mười thích khách, liệu có liên quan đến ngũ hoàng tử Lạc Chính Bình?”
“Ngũ ca?”
“Đúng.”
“Đang yên lành sao lại nhắc đến hắn?”
Lạc Thuấn Thần có chút không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.