Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 737: Xuất đầu 2




Edit+ Beta: Mạn Nguyệt
Tất cả mọi người đều nghe qua âm quyết Quy Nguyên rất lợi hại, từng cái từng cái bị hút vào một khoảng không, nhưng không ai nghĩ tới lá gan của Gia Cát Thính càng ngày càng lớn thế.
Trong thành Bồ Đề bắn âm đối địch, đây chẳng phải là đem tính mạng dân chúng ở thành ra đùa giỡn hay sao? Trong thời gian ngắn, âm thanh chỉ trích của đoàn người kháng nghị vang lên dồn dập.
"Gia Cát gia không phải là kẻ tốt gì! Ngươi xem một chút, xưa nay đại thiếu gia Gia Cát kia luôn luôn bắt nạt người ngoài, bây giờ bị vị phu nhân này dạy dỗ cũng là đáng đời thôi!"
"Đúng rồi! Ta nói này, nếu cứ để Gia Cát gia hoành hành bá đạo như vậy thì e rằng cuộc sống bình yên của thành Bồ Đề chỉ là suy tâm vọng tưởng mà thôi."
"Mọi người nói phải, chúng ta đi Tứ đại gia đòi một lời giải thích!"
"Đúng! Chúng ta đi Tứ đại gia lấy cái nói chuyện! Đừng cho rằng chúng ta là thành dân thì dễ dàng ức hiếp. Cũng may nhờ vị phu nhân này xuất thủ cứu giúp, nếu không chúng ta phải chết ở đây rồi. Ta thật sự rất ghét kiểu hà hiếp dân lành thế này."
Quý Như Yên nhìn thành dân bốn phía, ai cũng kích động, dường như họ đã chịu đựng đủ việc bị Gia Cát gia ức hiếp. Mà hôm nay mình ra tay giáo huấn Gia Cát Dân cũng là việc bất ngờ.
Nhưng Gia Cát Thính lại muốn giết chính mình bằng âm quyết Quy Nguyên tầng thứ hai, đúng là suy tính không chu đáo.
Vì thế, trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của mọi người đều hết sức kích động. Có rất nhiều người xông lên trấn áp Gia Cát Dân đến Tứ đại gia để hỏi tội.
Vốn là Trọng Tôn Phong đi theo Gia Cát Thính nhưng, nhưng thấy hình huống bất ổn nên đã đi trước rồi. Trọng Tôn Phong rời đi, Quý Như Yên đặt ở trong mắt.
Nàng không sao cả, cũng không phải nàng chủ động trêu chọc người khác, muốn trách thì nên trách Gia Cát Dân không có mắt, mà Chư Cát Thính lại mang mục đích xả giận giúp đại ca, thậm chí trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Vốn định lấy âm tổn thương Quý Như Yên, nhưng không nghĩ tới Quý Như Yên chẳng bị làm sao, ngược lại đã làm dân trong thành tổn thương hơn trăm người.
Làm sao đây, bọn họ đã lôi bọn hắn về Tứ đại gia rồi.
Tứ đại gia đã nhận được tin tức từ sớm, trên công đường Tứ đại đã có trưởng lão chờ ở đấy. Theo thứ tự là hai nam hai nữ.
Nhị trưởng lão Tư Đồ Không nghe nói chuyện này, nhưng tay chỉ cầm chén trà thong dong uống chứ miệng không nói một lời.
Ngược lại là Tứ trưởng lão Gia Cát Chính giận dữ vô cùng, "Đại ca, việc này ngươi cần phải cho ta làm chủ! Tôn nhi của ta là tôn trưởng của Gia Cát gia, lẽ nào cứ để một tiểu nương tử chém một nhát? Nếu chúng ta không đòi lại công bằng thì mặt mũi biết để nơi nào?"
Tam trưởng lão Kỳ Quan Hương ở bên che miệng cười khẽ, "Tứ muội muội, ở thành Bồ Đề này, Gia Cát Dân đã đánh mát mặt mũi từ lâu, bây giờ hắn có đứt mất một cái tay, cũng coi như là bị giáo huấn. Trước mắt, nghi thứ đang định cử hành mà hắn còn không biết kiềm chế, giám chọc giận cao nhân thì nhận phạt cũng là đáng."
"Kỳ Quan Hương, ngươi câm miệng cho ta! Chuyện của Gia cát gia không có quan hệ gì tới ngươi."
Tứ trưởng lão Gia Cát Chính cắt ngang lời nói của Kỳ Quan Hương, bà ta giận mà không chỗ phát tiết. Xưa nay, Kỳ Quan Hương thích nhất là cùng mình tranh cao thấp, bất kể là chuyện gì cũng muốn tranh đến đến cùng.
Đại trưởng lão Trọng Tôn Ca lắc đầu, "Trước tiên Tứ muội đừng nóng giận, việc này vẫn cần bàn bạc kỹ càng!"
"Đại ca!"
Tứ trưởng lão Gia Cát Chính nổi giận, căn bản là nàng ta không muốn bàn bạc thêm gì nữa.
"Được rồi! Ngươi cũng không nhìn thử bên ngoài mà ở đây hò hét ầm ĩ, xem trước đi rồi xử lý cũng chưa muộn."
Đại trưởng lão Trọng Tôn Ca cười, trong con ngươi hiện qua một tia bất mãn. Trải qua mấy ngày nay, Gia Cát gia đã phạm phải rất nhiều sai lầm lớn, Tứ muội muội này cũng quá đáng không kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.