Edit + Beta: Đông Vân Triều.
"Tham ăn, trở về!"
Quý Như Yên vội vàng kêu tiểu tử chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn kia về.
Tham ăn khinh bỉ nhìn thoáng qua mãnh thú, lúc này mới ngạo kiều tiêu sái quay về Quý bên người Như Yên.
Quý Như Yên không để ý đến tham ăn, ngược lại nhìn một vị khách không mời mà đến ở trên cây, sâu kín nói rằng, "Nguy hiểm đã qua, ngươi có đúng hay không cũng nên xuống?"
Tham ăn lúc này mới phát hiện, trên cây có người!
Bóng đen trên cây bỗng rơi xuống đất, "Tạ ơn cô nương đã xuất thủ tương trợ."
Quý Như Yên liếc mắt, "Lại đây."
Mời đối phươngvào sơn động, Lạc Thuấn Thần vẫn ngồi ở một bên, thỉnh thoảng cho thêm chút củi vào đống.
Lúc bóng đen kia đi vào sơn động, Quý Như Yên lúc này mới phát hiện, nàng một thân mặc áo bào bạch sắc, chắc hẳn chạy trốn trong rừng nên dính rất nhiều bùn đất.
Tóc đen bóng, búi tóc xốc xếch, trang sức chỉ vỏn vẹn hai chiếc trâm cài.
Có thể nói, tình cảnh của cô nương này thực sự là chán nản bất kham.
Quý Như Yên đi tới, đưa cho nàng một chiếc khăn, "Tiên rửa mặt rồi hãy nói! Thuấn Thần, chàng có thể giúp ta xử lí sạch sẽ đống dê heo kia được không? Ngày hôm nay nếm thử cũng không tệ."
"Được."
Lạc Thuấn Thần biết, nàng đang kiếm cớ để hắn tránh mặt một lúc, cũng để vị cô nương này chải chuốt.
Quý Như Yên tiếp tục trông nồi cơm, chín rồi, cũng liền ở một bên nhìn lửa.
Đợi cô nương kia sửa sang xong, Quý Như Yên lúc này mới phát hiện, cô nương kia đã thay một bộ quần áo.
Nghĩ đến nàng cũng có túi đựng đồ, chỉ thấy nàng sau khi rửa mặt, lộ ra khuôn mặt hồng nhuận, người cũng biến thành khuynh quốc khuynh thành.
"Ta là Tư Đồ Mộng Nguyệt, cám ơn ngươi đã cứu ta."
Tư Đồ Mộng Nguyệt thoải mái giới thiệu bản thân, cũng không e ngại hay xấu hổ gì.
"Ta họ Quý, gọi Như Yên là tốt rồi."
Quý Như Yên thấy đối phương như vậy, cũng không cần cất giấu.
Họ Tư Đồ này, tại đây Bồ Đề quốc biên cảnh, khả năng rất lớn đối phương là người của Tư Đồ gia.
"Ta xin phép gọi một tiếng Như Yên tỷ tỷ?"
Tư Đồ Mộng Nguyệt khẽ cười nói, hai mắt to đều như trăng rằm.
"Tự nhiên là được."
Quý Như Yên gật đầu, "Sao Tư Đồ tiểu thư lại đến đây?"
"Ta lén chạy…"
Sắc mặt Tư Đồ Mộng Nguyệt quẫn bách.
Quý Như Yên không giải thích được, không biết nàng đây là ý gì.
"Như Yên tỷ tỷ đừng hiểu lầm, ta chỉ không nghĩ trong sơn động có người. Phụ thân bọn họ căn bản cũng không nghe ta nói,…Quên đi, không có gì đâu."
Tư Đồ Mộng Nguyệt nói đến điểm mấu chốt nhất, đột nhiên cứ chặt đứt như vậy.
Quý Như Yên biết, sợ là Tư Đồ Mộng Nguyệt không muốn nói chuyện có liên quan đến thánh vật a.
Hiện tại thời gian còn nhiều, nàng không ngại giữ Tư Đồ Mộng Nguyệt lại, từ từ lột ra tin tức mình muốn là được rồi.
Mùa thơm của cơm, phiêu du khắp động.
Ọc ọc ——
Dạ dày Tư Đồ Mộng Nguyệt phát ra thanh âm.
Quý Như Yên nhìn nàng một cái, lấy cho nàng một chén cơm, cũng gắp thêm cho nàng trứng chim và rau luộc.
Tư Đồ Mộng Nguyệt cảm kích nhìn Quý Như Yên, "Như Yên tỷ tỷ, cám ơn ngươi! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo đáp ân cứu mạng của ngươi hôm nay, còn cả bữa cơm này nữa!"
"Ăn đi."
Mâu quang của Quý Như Yên lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tư của tiểu cô nương này thật đúng là đơn thuần.