Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Lạc Thuấn Thần giả vờ suy tư, một lát liền thốt ra một câu, "Vậy thì mời Phượng tam lão gia trả ta mười vạn lượng bạc?"
Trả lại mười vạn lượng bạc?
Bán hắn đi cũng không có nhiều bạc như vậy a!
Phượng Thiên Hạo thật tình muốn khóc!
"Thất điện hạ, ta, ta nào có nhiều như vậy bạc."
Lạc Thuấn Thần thu lại nét mặt tươi cười, trực tiếp nói, "Nếu không có tiền, học người khác cờ bạc làm gì? Đánh bài, sẽ làm người nhà ngươi chịu khổ! Ngươi nếu cứ khăng khăng một mực như vậy, liền chặt luôn hai tay đi! Giữ lại cũng chỉ làm kẻ ăn bám vô tích sự!"
Chặt hai tay?
Phượng Thiên Hạo sợ đến ngồi bệt xuống đất.
Linh Tinh ở một bên thấy hắn sợ sắp tè ra quần, lúc này không dấu vết dời hai mắt đi, ta không nhìn thấy gì a, không nhìn thấy bộ dạng hèn nhát ấy của ngươi a.
"Thất điện hạ, xin ngài tha mạng!"
Phượng Thiên Hạo cầu xin tha thứ, hắn thật tình sợ rồi!
Lúc ở sòng bạc Đại Tứ Phương, hắn luôn nghĩ những người đó chẳng có gì đáng sợ.
Hắn có cháu ngoại Quý Như Yên là Thất hoàng phi, còn có Trấn quốc lão tướng quân làm chỗ dựa cho Phượng Thiên phủ, thậm chí, thành chủ Phạm đại nhân thành Độc Hiết mỗi khi thấy đại ca hắn đều cúi đầu khom lưng, gọi một tiếng đại ca a.
Sở dĩ hắn mới dám liều mạng đối nghịch với người của sòng bạc Đại Tứ Phương như thế.
Vốn tưởng rằng Phạm đại nhân nhất định sẽ tới cứu hắn, kết quả ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Còn trấn quốc lão tướng quân, thậm chí đến cũng chẳng thèm đến.
Lạc Thuấn Thần lạnh lùng liếc hắn liếc mắt, "Tha mạng? Phượng tam lão gia, ngươi đừng nghĩ mình là Tam cữu cữu của Quý Như Yên, mà mong Bổn cung tha cho! Nhớ kỹ những lời Bổn cung nói, nếu như ngươi dám gây sự lần thứ hai, Bổn cung không ngại băm vằm ngươi rat reo trên thành Độc Hiết! Linh Tinh, động thủ!"
Linh Tinh sửng sốt, không biết Lạc Thuấn Thần có ý gì?
Chẳng lẽ, thực sự phải chặt hai tay Phượng tam lão gia sao?
Lạc Thuấn Thần khẽ hất cằm, Linh Tinh cơ trí lập tức hiểu.
Thất điện hạ là muốn chặt một ngón tay của Phượng tam lão gia, liền bắt chước làm theo!
Lập tức, giơ tay chém xuống, chặt một ngón tay của Phượng tam lão gia!
Ngón tay truyền tới đau đớn khiến thanh âm the thé của Phượng Thiên Hạo, vang tận mây xanh!
"Cắt của ngươi một ngón tay, chỉ là cho ngươi một bài học, nếu có lần sau nữa, Bổn cung không ngại đem hai chân của ngươi chặt hết đi!"
Dứt lời, Lạc Thuấn Thần đặt lại chén trà lên mặt bàn, cùng Linh Tinh trở về phủ Tướng quân.
Để lại Phượng Thiên phủ một phòng nam nhân, mấy mặt nhìn nhau.
Đêm nay bọn họ đều bị Thất điện hạ dọa sợ, chí ít theo bọn họ, mấy tin đồn ở thành Độc Hiết trước kia, thật tình một tia cũng không tin được!
Cái gì mà Thất điện hạ gầy yếu đa bệnh?
Cái gì Thất điện hạ yêu thích nam tử?
Toàn bộ con mẹ nó giả dối a!
Thất điện hạ bọn họ vừa thấy, xưng là la sát cũng không quá đáng a!
Một thân khí thế, khiến mấy người bọn hắn cũng không dám thở mạnh!
Bất quá, Phượng Thiên Hạo đánh bạc đúng là khiến mấy lão gia Phượng Thiên phủ hết sức nhức đầu, lúc này giải quyết xong vấn đề, cũng tốt.
Phái một tiểu nô đi mời Phượng tam phu nhân đưa Phượng Thiên Hạo về sân viện, sau đó hạ lệnh nghiêm gia trông giữ.
Phượng Thiên Hữu chưa quay về, nửa bước cũng không cho ra khỏi Phượng phủ, bằng không hầu hạ gia pháp!
Phượng Thiên Hạo gây ra chuyện, Thất điện hạ còn bị kinh động, nếu hắn lại làm ra chuyện gì nữa, Phượng Thiên Hữu khi trở về nhất định sẽ phạt hết bọn họ.