Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 693: Sòng bạc Đại Tứ Phương 1




Edit + Beta: Đông Vân Triều.
"Hử?"
Lạc Thuấn Thần có chút không giải thích được, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Linh Tinh mau chóng giải thích, "Thưa điện hạ, Tam lão gia bị người của sòng bạc giam lại, sau được Tam phu nhân cầm tiền chuộc về. Vài ngày sau Tam lão gia lại chứng nào tật đấy, đánh bạc thua, còn nói người của sòng bạc ăn gian, vì thế Tam lão gia trực tiếp bị người ta đánh rồi trói lên cửa thị chúng ba ngày. Chuyện này, Phạm đại nhân cùng lão tướng quân đều đã đi tìm người của sòng bạc, thế nhưng người của sòng bạc không chịu thả Tam lão gia. Phạm đại nhân nói, người của phường này đều thuộc sản nghiệp của Bạch Vũ Hầu, chỉ có thể từ từ thương nghị, không thể cứng rắn."
Lạc Thuấn híp mắt, "Đi thôi, mau dẫn đường."
Sòng bạc, toàn bộ đều là một lúc vô công rỗi nghề.
Dưới sự hướng dẫn của Linh Tinh, hắn đi tới sòng bạc Đại Tứ Phương.
Lạc Thuấn Thần liền thấy Tam lão gia Phượng Thiên Hạo của Phượng Thiên phủ.
Phượng Thiên Hạo, là Phượng Thiên Hữu thứ đệ, rốt cuộc vẫn là Quý Như Yên Tam cữu cữu.
Nếu luận thân phận mà nói, Phượng Thiên Hạo cũng coi như là cậu của Lạc Thuấn Thần.
Chỉ là, ở Thiên Độc quốc, quyền thế nhà gái nếu không ngang hàng với nhà trai, sẽ không được coi trọng.
Huống chi, sòng bạc Đại Tứ Phương này cũng là Bạch Vũ Hầu sản nghiệp.
Nếu như nói cho Phượng Thiên Hạo biết ai mở sòng bạc, phỏng chừng cũng không dám xằng bậy như vậy.
Trước đại môn sòng bạc Đại Tứ Phương, người bị trói chính là Phượng Thiên phủ Tam lão gia Phượng Thiên Hạo.
Lạc Thuấn Thần đi tới, phân phó Linh Tinh, "Đi cứu hắn xuống tới, có chuyện gì tự ta giải quyết!"
"Vâng, Thất điện hạ!"
Linh Tinh nghe vậy, xông tới, trực tiếp đánh ngã hai tráng sĩ trông chừng Phượng Thiên Hạo, sau đó đỡ Phượng Thiên Hạo đang thoi thóp, hỏi, "Tam lão gia, ngài thế nào?"
Phượng Thiên Hạo bị bỏ đói hai ngày hai đêm, tư vị này sao người khác hiểu được?
Âm thanh ngoài cửa kinh động chưởng sự trong phòng.
Thường Nhai, là chưởng sự sòng bạc Đại Tứ Phương của thành Độc Hiết, cũng là chó săn trung thành của Bạch Vũ Hầu.
Lúc này thấy thật sự có người dám đến cứu Phượng Thiên Hạo, lập tức hét lớn, "Kẻ nào có gan lớn như vậy?"
Mang theo mười mấy tay chân vọt ra, vừa thấy là Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần, ngoài cười nhưng trong không cười, "Thì ra là Thất điện hạ, nô tài thất kính rồi."
"Người này Bổn cung muốn dẫn đi. Hắn thiếu bao nhiêu bạc, hiện tại tính toán một lần luôn đi!"
Lạc Thuấn Thần đứng ở nơi đó, nét mặt không cười, trực tiếp phân phó.
Thường Nhai cười hắc hắc, "Thất điện hạ, chúng ta được hay mất ở Đại Tứ Phương, đều do bản lãnh của mình. Vị này đã không có cái bản lãnh ấy, còn ra nói Đại Tứ Phương ta ăn gian làm dối, danh dự Đại Tứ Phương ta tổn thất, cũng không ít a!"
Tốt!
Lại muốn cò kè mặc cả?
Lạc Thuấn Thần híp mắt phượng, thần sắc lạnh nhạt, "Bao nhiêu bạc?"
"Mười vạn! Ít một xu, ta cũng khó mà ăn nói với Hầu gia a, người xem có đúng hay không?"
Đôi mắt của Thường Nhai sáng quắc lại lộ ra vẻ xảo trá, lúc này thập phần làm cho người ta chán ghét.
Bất quá, Lạc Thuấn Thần cũng không nói thêm gì, trực tiếp lấy ngân phiếu ra, "Được thôi. Đây là mười vạn ngân phiếu, thả người được chưa?"
Hắn tùy ý móc ra mười vạn ngân phiếu, khiến Thường Nhai có chút không phản ứng kịp.
Thất điện hạ lúc nào trở nên giàu có như vậy?
Kỳ thực Phượng Thiên Hạo chỉ thiếu bốn mươi sáu lượng bạc, Thường Nhai lại hét giá thành mười vạn bạc, vốn là nghĩ Lạc Thuấn Thần không thể có số tiền này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.