Edit: haquynh1812
“Ta không đi, ngây ngốc ở đây làm gì? Yên tâm đi, ta chỉ đi dạo xung quanh.”
Quý Như Yên vỗ vỗ bả vai nàng, nói ra ý định của mình.
Lúc này Tuyết Băng Di mới thở dài một hơn, trước giờ nàng chưa bao giờ làm chuyện thế này, cô nam quả nữ gặp mặt. Nếu ở Ti U để Trấn Bắc hầu Tuyết Bá biết được, không đánh gãy chân nàng mới lạ.
Quý Như Yên chỉnh lại xiêm y, kéo cửa gỗ đi ra ngoài, đúng lúc Quân Tử Đường tới.
“Muội muội ra mở cửa cho ta sao?”
“Quận Tử Đường mỉm cười, khác hẳn thường ngày.
Cặp ria mép hình chữ bát, đổi bộ quần áo sáng sủa, trông hắn nho nhõ như thư sinh.
Quý Như Yên liếc nhìn Tuyết Băng di: “Đường nhị ca, Băng Di nói muốn xin lỗi huynh, huynh nhanh vào nhận lời xin lỗi của mỹ nhân đi, ta có chút việc, sẽ không theo giúp huynh.”
Nói xong, nàng đẩy Quân Tử Đường vào, chính mình nhanh chân bước ra ngoài.
Quân Tử Đường chết lặng, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
Sao lại thế này.
Tiểu nhị Phong Vũ lâu nói Quý Như Yên hẹn gặp hắn, thế nào lại biến thành dã nữ nhân càn quấy kia.
Sắc mặt Quân Tử Đường không tốt lắm, nhưng nếu đã tới, không có lý gì khiến Như Yên mất mặt, hắn vẫn nên đi gặp nữ nhân kia một lần.
Quân Tử Đường đi về phía Tuyết Băng Di: “Như Yên nói, cô muốn tìm ta.”
Tuyết Băng Di vốn muốn thật tâm xin lỗi hắn, nhưng lại không ngờ, người này lúc tới cười như gió xuân, quay sang nhìn nàng đã bày mặt nặng mày nhẹ.
Trong lòng buồn bực, từ nhỏ tới tới lớn ở Ti U tuy nàng không phô diễn vẻ quý nữ ra, đó là vì nàng không muốn tranh đấu với ai.
Chỉ là nam nhân này làm sao thế?
Như Yên dù xinh đẹp, cũng đã là thê tử của Lạc Thuấn Thần, ánh mắt hắn vừa nhìn nàng ta rõ ràng khác thường.
Mà đối với mình lại khác biệt như vậy.
Hít sâu một hơi, áp chế lửa giận, Tuyết Băng Di nói với Quân Tử Đường: “Đúng vậy, ta nhờ Như Yên hẹn ngươi tới đây, ngày đó oan uổng ngươi, là lỗi của ta. Hôm nay ta muốn nhận lỗi với ngươi, thật xin lỗi.”
Quân Tử Đường nhìn nàng, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: “Chuyện nhỏ này, về sau đừng làm phiền Như Yên!”
Việc nhỏ?
Phiền nhiễu?
Tính tình khá tới mấy, Tuyết Băng Di cũng không kiềm chế được tức giận.
Nếu không phải nhớ tới Quân Tử Đường là nghĩa huynh của Quý Như Yên, nàng mới không cần xin lỗi nam nhân này.
Nhưng nàng có lòng mời hắn tới xin lỗi, kết quả thì sao?
Nói đây là chuyện nhỏ, còn nói nàng làm phiền Quý Như Yên?
Đây là lý do gì vậy?
Tuyết Băng Di không nhịn nổi nữa, ngoài cười nhưng trong không cười. Âm dương quái khí nói: “Đúng vậy, có lẽ trong mắt ngươi là chuyện nhỏ, nhưng trong mắt ta là chuyện lớn. Ngươi là nghĩa huynh của Quý Như Yên, ta không muốn nàng đứng giữa khó xử cố ý hẹn ngươi ra. Lời xin lỗi của ta lại biến thành phiền nhiễu, vậy ngươi có muốn ta gọi Như Yên tới hỏi nàng một chút cho rõ?”
Quân Tử Đường nhìn thoáng qua Tuyết Băng Di, biết vừa rồi mình hơi thái quá, nhưng hắn chưa bao giờ nói xin lỗi với người không liên quan, nên nói: “Nếu ngươi đã nói xin lỗi, vậy uống với ta vò rượu, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ.
‘Được.”
Không phải chỉ là ba vò rượu sao.
Ai sợ ai?
Tuyết Băng Di trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng đồng ý.