Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Quý Như Yên sợ hãi, khẩn trương đẩy hắn ra, "Ta mệt lắm, chàng mau ngủ đi!"
Nói xong, như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, chạy ra khỏi phòng.
Để lại Lạc Thuấn Thần sững sờ trong phòng.
Lạc Thuấn Thần phiền não nhìn bóng nàng rời đi, "Sợ ta như vậy sao?"
Nhưng, hắn có thể thấy vẻ mặt nàng lúc hoảng sợ, tâm tình tốt lên rất nhiều, cũng sẽ không quá buồn chuyện Quý Như Yên rời đi, nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi.
Quý Như Yên rời khỏi phòng, đi qua hành lang hẹp dài u tối, đôi chỗ còn treo lồng đèn, ánh đỏ hắt xuống từng mảng đậm nhạt khác nhau, cảnh đêm càng thêm mê người.
Nhìn bầu trời, trăng non tỏa ánh sáng bàng bạc, đẹp nhưng quá cô quạnh.
Đang ngắm trăng, phía sau vang lên tiếng bước chân của hai người.
"Tiểu thư."
Quý Như Yên không quay đầu, đưa lưng về phía bọn họ, "Các ngươi tới làm gì?"
"Chúng ta tới thỉnh tội! Thỉnh tiểu thư trách phạt!”
Khôi Tinh cùng Thất Sát quỳ trên mặt đất, giọng nói có tự trách.
Quý Như Yên lạnh lùng hỏi, "Sai chỗ nào?"
"Chúng ta không nên để Tuế Tinh theo biểu thiếu gia, nếu không biểu thiếu gia cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy."
Khôi Tinh cúi đầu, giọng nói lạnh băng.
Quý Như Yên xoay người, nhìn hai người, mỉm cười, "Đứng lên đi. Các ngươi đều không xem thường Tuế Tinh? Biểu thiếu gia đúng là đã bị thương, nhưng Tuế Tinh không làm sai, hắn đã lập tức trở về báo cho ta biết, cũng không tùy tiện xông vào phủ Túc thân vương. Túc thân vương không phải là một tiểu nhân vật, các ngươi cũng chớ xem thường hắn!"
Khôi Tinh ngẩng đầu lên, "Trong mắt Khôi Tinh không có địa vị, chỉ có sống hay chết!"
Thất Sát quỳ một bên, "Thất Sát cũng vậy."
Hai câu trả lời này, khiến Quý Như Yên dở khóc dở cười.
"Ta biết các ngươi không phải loại người đối mặt với nguy hiểm sẽ trở mặt, chỉ là đôi khi phải tùy cơ ứng biến, tạo ra bước ngoặt. Nếu biết rõ không thể làm, hãy quay đầu, hoặc là thắng thảm, hoặc là thất bại thảm hại! Người chết thì còn gì để hi vọng, chỉ có sống mới có thể."
Quý Như Yên đối mặt với hai thuộc hạ, thật nhức đầu.
Bởi vì trong mắt hai người bọn họ, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt không màng sống chết của bản thân.
Hành động như vậy, cũng chính là tử sĩ.
Thế nhưng, nàng Quý Như Yên chọn ra tám sát tinh, cũng không muốn ai phải chết.
So với hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ tính mạnh của mình mới là điều quan trọng.
Khôi Tinh liếc mắt với Thất Sát, chậm rãi đứng lên.
"Nếu các ngươi đã tới, vậy thuận tiện giúp ta làm một chuyện đi."
"Xin tiểu thư phân phó."
Khóe miệng Quý Như Yên nổi lên ý tàn nhẫn, lãnh khốc phân phó, "Phế một tay của Ngũ Hàn Học, dùng bất luận biện pháp nào."
"Vâng!"
Khôi Tinh cùng Thất Sát nhận nhiệm vụ.
Soạt soạt ——
Hai người lẫn vào màn đêm, trực tiếp rời đi.
Quý Như Yên nhìn trăng non trên trời, ngày mai, chắc chắn là rất náo nhiệt đây.
Nàng không ngại ngủ sớm một chút, mai mang tâm trạng thật tốt xem kịch hay.
Đêm tĩnh mịch.
Quý Như Yên còn đang trong giấc mộng, đã bị Lạc Thuấn Thần lôi đi, trang điểm chải đầu.
Bởi vì nàng phải cùng đại cữu cữu Phượng Thiên Hữu và đại cữu mẫu Trầm thị tới Hoa phủ bái phỏng.
Đi tới Hoa phủ, vừa lúc Hoa Hoành Phóng có ở nhà, thấy Quý Như Yên mang theo một đôi trung niên phu phụ tới, lập tức cơ trí đón bọn họ vào.
Còn sai người làm vội vàng mời Hoa lão phu nhân trong từ đường đi ra, song Phượng đại nhân đều ở đây, hôn sự có thể được bàn tới rồi.
Vì thế, về hôn sự của Phượng Y Nỉ cũng thương lượng mất một canh giờ, đến ngọ thiện, mới định được.