Edit+ Beta: haquynh1812
“Không có gì.”
Quý Như Yên lắc đầu, sau đó nói: “Đại cữu mẫu đưa sủi cảo tới, chàng có muốn ăn không?”
“Cũng được.”
Lạc Thuấn Thần gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh nàng.
Hai người ăn bánh trẻo xong, Lạc Thuấn Thần bắt đầu cởi quần áo.
Quý Như Yên lẳng lặng nhìn hắn.
“Chàng cởi quần áo làm gì?”
“Sắc trời không còn sớm, chẳng lẽ nàng không muốn đi ngủ sao?”
Lạc Thuấn Thần cười như có như không nhìn nàng.
Quý Như Yên cảm thấy đau đầu quanh co nửa ngày mới thốt ra một câu: “Nhưng... phủ quốc sư nhiều phòng như vậy, chàng không thể đi phòng khác sao?”
Một câu bộc bạch tâm tư của nàng.
Nàng thật không dám để đại cữu, đại cữu mẫu biết hai người còn chưa viên phòng.
Nếu biết bọn họ nhất định sẽ không tha cho nàng.
Chỉ sợ còn bắt nàng đứng trước mặt Lạc Thuấn Thần nói xin lỗi.
Nàng không cần đâu.
Nghĩ tới hậu quả như vây, Quý Như Yên lạnh run cả người: “Vạy chàng ngủ đi.”
Lạc Thuấn Thần thấy nàng đứng dậy, “Vậy còn nàng/”
“Vừa mới ăn xong, ta muốn đi dạo cho tiêu thực.”
Quý Như Yên thành thật khai báo.
“Ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
“Có việc gì để mai nói đi.”
Nàng nhanh chóng cự tuyệt, bây giờ nàng cảm thấy mình không thể bình tĩnh lạnh nhạt đối mặt với Lạc Thuấn Thần như trước kia.”
Lạc Thuấn Thần chết tiệt, quả thật là sát tinh của nàng.
Lạc Thuấn Thần nhướng mày: “Nàng xác định, ngày mai có thể dành thời gian sao?”
Hắn vừa hỏi vậy, Quý Như Yên mới nhớ ra, sáng mai nàng phải theo đại cữu tới Hoa phủ thăm hỏi.
Nếu hai nhà thương lượng thuận lợi, cửa hôn nhân định xuống. Sợ là còn phải ở lại đó ăn chưa, sau đó nàng còn phải đi thăm Phượng Từ Ân, loanh quanh hết cả một ngày.
Nàng hít một hơi thật sâu: “Chàng nói đi, có chuyện gì?”
“Ta nói chuyện nàng với Túc vương thúc thúc. Lúc trước kết hôn, ta vẫn chưa nói với nàng về hai vị thân vương, vì nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ liên quan tới bọn họ. Bây giờ hai bên đã chạm trán, tất yếu cần phải biết một chút tình huống.”
Lạc Thuấn Thần vừa nói, vừa đi tới bên tháp mỹ nhân.
Quần áo rộng mở, như ẩn như hiện lộ ra lồng ngực rắn chắc, còn thêm khuôn mặt tuấn tú tà khí mị chúng sinh, giống như một vì sao tỏa sáng đang di động, khiến Quý Như Yên dán chặt mắt lên người hắn.
Lạc Thuấn Thần nhìn bộ dáng ngốc manh của Quý Như Yên, trong lòng mừng thầm, trên mặt càng thêm bình tĩnh nói tiếp: “Túc vương thúc thúc thập thất đệ của phụ hoàng, Anh Thân vương là cửu ca, hai vị vương thúc duy trì phụ hoàng đăng cơ, nên ngài đối với bọn họ lễ càng có thêm. Tuy rằng hai người mất đi binh quyền, nhàn tản ở kinh thành, nhưng tính tình cũng táo bạo thẳng thắn.”
Quý Như Yên nghe thấy có chút là là: “Có gì chàng nói thẳng ra đi, ta không thích quanh co lòng vòng.”
Lạc Thuấn Thần thở dài: “Nếu thật sự muốn tính sổ với Túc vương thúc thúc, chỉ sợ phụ hoàng sẽ nhúng một chân.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Quý Như Yên lập tức cười giận dữ.