Edit: Mạn Nguyệt
"Thưa phụ hoàng, nếu Như Yên chưa làm xong thì sao con dâu dám đến gặp người."
Quý Như Yên cười hì hì, từ trong lòng lấy ra bản báo cáo thi nghiệm rồi dâng lên cho Hiên đế. Hiên Đế tiến tới nhưng lại để nó trên bàn, không có ý định xem ngay bây giờ.
Quý Như Yên ngẩn ra nhưng cũng không gấp, chỉ là nàng ngoan ngoãn mở rộng đề tài "Phụ Hoàng thường hay đau đầu sao?"
"Đau đầu mấy năm rồi, vì bận rộn chính sự nên không có thời gian nghỉ ngơi cho tốt."
"Phụ Hoàng vì nước mà lao tâm là việc tốt của Thiên Độc quốc, nhưng người cũng nên bảo trọng long thể. Nếu theo lời người nói thì có thể dùng lá bạc hà, nó còn giúp người nâng cao tinh thần."
"Lá bạc hà" Hiên Đế nghi ngờ hỏi.
Quý Như Yên khẩn trương nói ra, "Đây là một loại thực vật, nếu Phụ Hoàng cảm thấy hứng thú, mấy ngày nữa Như Yên sẽ dâng lên cho phụ hoàng."
Hiên Đế buồn cười nhìn nàng, "Ngươi thật là vội vã lấy lòng trẫm, đơn giản chỉ muốn trẫm rửa sạch tội danh cho Phượng Thiên phủ, sau đó lôi kẻ đang phạm tội ra trừng phạt thôi sao?"
"Phụ Hoàng anh minh, Như Yên không dám lừa gạt người. Hiệu thuốc Phượng gia là tâm huyết của gia tộc, nếu không phải Như Yên xuất giá đến Thiên Độc quốc thì Phượng gia cũng không bị người ta hãm hại như thế. Nếu Phụ Hoàng nguyện ý giúp việc này, Như Yên nguyện ý chia ba phần lợi nhuận hằng năm của hiệu thuốc Phượng gia vào quốc khố."
Lời nói của Quý Như Yên rất bình tĩnh, nhàn nhạt những cũng rất ý vị.
Đem lợi nhuận của hiệu thuốc chia ba phần cho quốc khố, Hiên Đế giương môi cười cười, con tiểu hồ ly này thật biết tính toán.
Nếu lấy ba phần lợi nhuận này thì hiệu thuốc sẽ rất thiệt thòi, nhưng đó chỉ là bề ngoài là thôi. Trên thực tế là muốn công bố với mọi người đây là hiệu thuốc thuộc quyền quản lí của Hiên hế.
Sau này hiệu thuốc Phượng gia đến làm ăn với nhiều hiệu thuốc ở những các nước khác, tiền thuế này ai sẽ dám thu nhiều.
Đầu óc thật là thông minh, Hiên Đế không khỏi cao hứng vì Lạc Thuấn Thần có thể lấy được một nữ tử này làm thê tử, hắn gật đầu, "Được, cứ quyết định giao dịch như thế đi."
"Như Yên tạ Phụ Hoàng!"
Quý Như Yên lộ ra ý mừng, có thể làm cho Hiên Đế đáp ứng việc này thật là không uổng côn nàng phải bôn ba một chuyến.
"Trước tiên đừng cao hứng, trẫm còn muốn nói một điều kiện với ngươi"
"Phụ Hoàng, xin mời nói!"
Hiên Đế sờ sờ đem râu mép, trầm ngâm một chút rồi mới lên tiếng, "Việc này liên quan đến Vạn Đức Hầu. Ngươi đừng nhíu mày vội, trẫm biết ngươi không ưa gì Vạn Đức Hầu, thế nhưng bây giờ 20 vạn binh quyền này của Vạn Đức Hầu đang được văn võ bá quan đem ra làm đề tài tranh luận, trong khi đó không ai biết binh phù bị ông ta giấu ở đâu. Vì thế, trẫm muốn ngươi giúp một việc, chỉ cần tìm được binh phù thì Trẫm sẽ cấp cho Phượng Thiên phủ một bảng tước hiệu, đồng thời Phượng Thiên phủ sẽ độc quyền cung cấp dược liệu cho quân doanh của Thiên Độc quốc, ba vạn lợi ích đấy, ngươi nghĩ thế nào?"
Quý Như Yên sững sờ nhìn Hiên Đế, một lời nàng cũng không nói ra được. Ghê ghớm, nếu nàng là con hồ ly nhỏ thì Hiên đế này chính là cáo già.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, núi cao còn có núi cao hơn.
Nàng đã nghĩ rằng có thể đem lại cho hiệu thuốc của Phượng gia nhiều lợi ích một chút, không nghĩ đến cuối cùng lại thế này. Phượng gia không có chuyện gì nhưng phải cung cấp dược liệu cho năm trăm vạn tướng sĩ ở Thiên Độc quốc.
Chuyện này...
Quý Như Yên hận tên hồ ly là Hiên đế đang đứng trước mắt mình, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, "Được!"
"Đã như vậy thì ngươi mau chóng đem cây bạc hà đến cho Trẫm" Hiên Đế cười hi hi dặn dò.
Dáng vẻ đang dương dương tự đắc đang chăm chú nhìn Qúy Như Yên đang muốn đánh người mới có thể giải nén cơn giận trong lòng.