Edit + Beta: Đông Vân Triều.
"Hoa độc hạt?"
Quý Như Yên lẩm bẩm lặp lại duy nhất một câu.
Về loại độc vật này, nàng có nghe nói qua, người trsung loại độc này, thi thể trong hai mươi ngày đầu như chỉ vừa mới chết. Hai mươi ngày qua đi, toàn thân sẽ thối rữa ăn mòn, cuối cùng hóa thành một vũng nước, biến mất khỏi nhân gian.
Hủy thi diệt tích bậc này, có thể nói là duy nhất trong thiên hạ.
Không nghĩ tới, tám người đó lại chết với loại độc dược này.
"Thất hoàng phi, Tống mỗ chẳng qua tùy tiện nói bừa, người tin sao?"
Quý Như Yên cười đến xán lạn, "Ta tin hay không quan trọng sao? Quan trọng là ..., ngươi tin!”
"Thất hoàng phi có ý gì?"
"Ta có ý gì, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Hoa độc hạt là vật tiến cung, tất nhiên sẽ có Thái y cùng phi tần thông đồng làm bậy, chỉ giáng tội lên đầu Vạn thị tực hồ cũng không thỏa đáng lắm. Dù sao Vạn thị cũng chỉ vào cung một chuyến, không có cái quyền lợi được tự do lấy thuốc kia, ắt đã vào cung gặp vị phi tử nào đó, Tống đại nhân không nói, ta sẽ tự vào cung tìm kiếm, tin tưởng Cao tổng quản sẽ rất tình nguyện nói cho ta biết."
Tống Hòa Văn sợ hãi, hắn hoàn toàn không ngờ Quý Như Yên lại nghĩ như vậy, thậm chí còn muốn mở rộng phạm vi điều tra, sao có thể?
Nếu dính vào hai vị quý nhân trong cung kia thật, vậy sau này con đường làm quan của hắn còn trông cậy vào ai đây?
"Thất hoàng phi! Ngươi làm như vậy, chính là lấy trứng chọi đá!"
"Ta có lấy trứng chọi đá hay không, cũng không nhọc Tống đại nhân ngươi lo lắng. Bất quá, ta còn là khuyên ngươi một câu, ngồi vào vị trí này cho ngay ngắn, ăn trông nồi, ngồi trông hướng."
Quý Như Yên nói xong, không nhiều lời vô ích, trực tiếp rời khỏi tiểu đình.
Lời cũng đã nói xong, ở lại cũng không được ích lợi gì.
Tống Hòa Văn quả nhiên không phải người tốt, vừa muốn giết Vạn thị, lại muốn dựa vào thế lực của Vạn Đức Hầu phủ, ngây thơ!
Nếu như Vạn thị chết, Đức phi cùng Hiền phi trong cung làm sao có thể bỏ qua hắn? Dù thế nào, cũng tuyệt đối sẽ không cho hắn thú thê tử thứ hai!
Tống Hòa Văn này quả thực không có việc nên đâm ra rảnh rỗi, gây ra chuyện còn đòi điều tra.
Bất quá, chí ít cũng để cho nàng xem... ít nhất... thế lực Vạn Đức Hầu phủ kỳ thực không đoàn kết như vẻ bề ngoài, nàng vẫn có thể có đánh tan đống cặn bã đó.
Nếu biết nguyên nhân gây chết người chính là hoa độc hạt, Quý Như Yên cũng không dám chậm trễ, trực tiếp xông vào Vĩnh Môn cung, cầu kiến Hiên Đế.
Thị vệ hoàng cung vừa thấy Quý Như Yên, liền để thông tri bên cạnh đi báo tin, chờ Hiên Đế tuyên kiến.
Quý Như Yên ở Vĩnh Môn cung đã là giờ tý, mọi người đều đang ngủ.
Đầu mùa xuân, tiết trời se lạnh.
Tay chân nàng đều cóng đến lạnh cả người, mới nghe Hiên Đế tuyên kiến.
Theo nội thị trong cung dẫn đường, Quý Như Yên cuối cùng cũng gặp được Hiên Đế.
"Con dâu Như Yên thỉnh an phụ hoàng."
Quý Như Yên quỳ trên mặt đất, tuân theo quy củ trong cung, hành lễ.
"Tối như vậy, ngươi không ở thành Độc Hiết cùng Thuấn Thần, chạy đến hoàng cung làm gì, lại còn mặc y phục dạ hành, muốn nháo ở đâu đây?"
Hiên Đế mặc áo dài mỏng, tóc để xõa, ngoại trừ một tia hờ hững thì không có bất kì thần sắc nào.
Quý Như Yên cười khổ, "Con dâu muốn phụ hoàng làm chủ, hiệu thuốc Phượng gia không bán độc dược hại nhân, xin phụ hoàng minh xét."